Thu Thu được nhà họ Diệp nuôi kĩ quá, trước đây cũng có lần mọi người gọi cô đi chở lúa, đến lúc về nhà mới thấy phần đùi lộ ra ngoài bị lúa cứa đỏ hết cả, lại còn bị dị ứng nên chân tay ngứa như điên vậy.
Mỗi lần nhắc lại chuyện này là Thẩm Thu Bình toàn trêu Thu Thu trời sinh đã có số hưởng, khổ là không chịu nổi. Thế nên dù việc đồng áng có bận đến mấy, bà cũng không ép Thu Thu ra ruộng làm việc.
Thu Thu cong mắt, cô cúi đầu nhìn bắp chân mình: “Con mặc quần dài rồi mà mẹ, không sao đâu ạ!” Nói xong liền chớp chớp đôi mắt to tròn, nũng nịu với mẹ: “Mẹ, nước có ngọt không ạ?”
Nghe con gái hỏi vậy, Thẩm Thu Bình mới chép chép miệng rồi cảm thán: “Đúng này, nước hôm nay ngọt quá nhỉ!”
“Đồ do con gái cưng mang đến mà, có là nước đun sôi để nguội thì cô cũng thấy nó ngọt như nước đường thôi!” Thím Cúc Nha trêu ghẹo.
Thẩm Thu Bình nghĩ, cũng đúng, khuôn mặt bà đầy ắp ý cười: “Đó là chuyện đương nhiên, tôi có phước sinh được cô con gái có hiếu, nó có làm gì cũng tốt hết!”
Thẩm Thu Lệ đứng bên cạnh không vừa mắt liền cất giọng chối tai: “Đưa được bình nước cũng tính là có hiếu ấy à? Hạnh Tử nhà này ngày nào cũng đôn đáo việc trong việc ngoài, làm việc ngăn nắp cứ như cô Tấm ấy, đó mới gọi là hiếu thuận với cha mẹ!”
Thẩm Thu Bình không đồng ý với cách nói này, để con gái ruột làm biết bao nhiêu việc, đã không đau lòng thì thôi lại còn khoe ra ngoai, thật sự là... bà chẳng còn gì để nói với người chị ruột này nữa.
Thẩm Thu Bình mặc kệ chị gái, bà đưa lại bình quân dụng cho con mình: "Đi đưa cho ba con một ít nhé!”
Đàn ông thì làm việc ở chỗ ruộng sâu, làm suốt từ giữa trưa đến giờ, vất vả hơn mấy chị em phụ nữ nhiều.
Thu Thu gật gật đầu, cô dặn Đông Đông: “Mang chỗ nước còn lại trong bình quân dụng cho bà nội đi Đông Đông!”
Các bà các ông lớn tuổi được sắp xếp thu hoạch ở một vùng khác. Bởi vì Diệp Kiến Quốc là đại đội trưởng nên mới kiếm được cho mẹ mình một công việc nhẹ nhàng, bà chỉ cần đi sau mót lúa gặt còn sót, tuy việc nhẹ nhưng lượng công việc cũng khá nhiều. Đông Đông nói “vâng”, sau đó lại khệ nệ xách theo cái bình nước quân dụng đi đến chỗ Triệu Thúy Hoa.
Thu Thu thì sang chỗ ba mình Diệp Kiến Quốc, ngày xưa đội sản xuất Cờ Đỏ gọi là thôn Linh Chi, bởi vì sau núi có nhiều linh chi nên mới đặt tên như vậy, sau đó hưởng ứng lời kêu gọi cách mạng nên đã đổi thành đội sản xuất Cờ Đỏ.
Nhưng trừ ngọn núi phía sau thì bao quanh khu nhà của dân làng là những cánh đồng lúa mì rộng bát ngát. Thu Thu muốn đến chỗ Diệp Kiến Quốc thì phải trèo qua hai sườn núi.
Nơi Diệp Kiến Quốc cắt lúa mì nằm ở phía Tây, đã về chiều nên úp bóng mặt trời. Lúc Thu Thu đến nơi, Diệp Kiến Quốc cả người đổ đầy mồ hôi như mưa đang khom lưng cắt lúa, lưỡi liềm trong tay ông lao đi như một cái máy, liềm đi tới đâu lúa đổ rạp tới đó. Thu Thu thấy ba liền gọi to: “Ba, ba lại nghỉ tay rồi uống ngụm nước đã!”
Nghe thấy tiếng con gái, đầu óc Diệp Kiến Quốc giống như một cái động cơ đã được lập trình sẵn, ông nhanh nhẹn nhảy lên bờ, còn khéo léo tránh mấy đống lúa đã gặt đang ngả ra bờ ruộng nằm phơi nắng: “Con bé này, trời nóng như vậy con ra ngoài làm gì?”
Giọng điệu nói chuyện giống hệt Thẩm Thu Bình.
Thu Thu mềm giọng: “Có nóng gì đâu ạ, ba mẹ mới nóng chứ!” Cô vừa nói vừa đưa ấm đun nước màu xanh lá cây qua: “Ba uống mấy hớp đi, chỗ còn lại thì chuyển cho hai bác với các anh đi ạ!”