Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Nhưng dù có cố gắng đến mấy thì khi người ngoài nhắc đến cô ta, thứ khiến họ ấn tượng vẫn chỉ là một cô gái trông khá sáng sủa, thêm được cái tính cách nhu mì mà thôi.
Còn Thu Thu thì khác, cô ta biết sau này Thu Thu lớn lên trông sẽ như thế nào, phải nói là đẹp đến “hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh”. Phải nói Thu Thu là người có nhan sắc nổi trội nhất nhà họ Diệp.
Còn đẹp hơn nhan sắc hiện tại của dì út không biết bao nhiêu lần.
Nghĩ tới đây, Lâm Hạnh tỉ mỉ đánh giá Thu Thu đang nằm im trên giường đất. Lúc này cô ta mới phát hiện Thu Thu không giống dì và dượng cho lắm, nếu nói cả nhà bọn họ giống nhau ở điểm nào thì chỉ có thể nói là bọn họ đều đẹp.
Dì út là người có nhan sắc nhất Thẩm gia, Thu Thu thậm chí còn đẹp hơn dì út vài phần.
Trong mắt Lâm Hạnh hiện lên sự ghen tị, sao cô ta lại không được thừa hưởng sắc đẹp mỹ miều như vậy chứ? Cô ta cảm thấy Thu Thu là tập hợp tất cả nét đẹp của Thẩm Thu Bình và Diệp Kiến Quốc.
Nhưng vẻ ngoài là thứ trời sinh, có thèm muốn hâm mộ cũng không được.
Cô ta giơ tay xua xua trước mắt Thu Thu: “Thu Thu, em có nghe thấy chị nói không?”
Thu Thu đang ngủ vẫn không có phản ứng.
Lâm Hạnh cười khẽ: “Thu Thu à! Thu Thu! Ha ha ha, giờ thì mày không thoát khỏi cái danh sao chổi được nữa rồi!”
Kiếp trước thì cô ta bị đồn là sao chổi, còn Thu Thu lại là đứa trẻ mang đến may mắn.
Người trên giường bị cô ta chửi bới vẫn nằm yên bất động.
Mặc cho cô ta trào phúng thế nào, Thu Thu vẫn nhắm nghiền hai mắt.
Lâm Hạnh mừng thầm. Ả lén lút nhìn ra cửa, thấy mọi người đều đang chú ý bên ngoài, cũng không có ai bước định vào đây.
Cô ta nhanh chân chạy tới góc giường phía tây bắc, sau đó ngồi xổm xuống, lôi từ bên trong ra một cục đất vuông che chắn để lộ một cái hố to bằng bàn tay. Bên trong đặt rất nhiều thứ linh tinh, toàn bộ đều là vật báu mà Thu Thu giữ gìn.
Lâm Hạnh bĩu môi lôi hết đống đồ trong đó ra, bụi bặm đập vào mặt khiến cô ta thấy sặc, nhưng tất cả đều không át nổi sự khoái trá trong lòng cô ả.
Con ranh Thu Thu kiếp trước được ở trong biệt thự, được lái xe sang, được chồng yêu thương hết mực, vậy mà cũng có lúc nghèo túng thế này.
Cái kho nho nhỏ trước mặt giấu không ít thứ, đa phần đều là thứ cô ta tặng cho Thu Thu, có cả dây buộc tóc hoa cùng mấy cái hạt tròn bằng thủy tinh mà cô ta bỏ đi, nhưng chúng đều được Thu Thu coi như vật báu rồi cất giữ rất cẩn thận.
Sau một hồi lục tìm, khuôn mặt khoái trá của Lâm Hạnh đã biến mất sạch sẽ. Cô ta lập tức chuyển sang phẫn nộ: “Sao lại không có?”
Cô ta nhớ rất rõ, lúc trước hai người đã giao hẹn với nhau, ngọc bội và vòng ngọc đều là vật quý nên phải tìm một chỗ để giấu đi. Con nhỏ Thu Thu cất ngọc bội của nó ở trong cái hốc này cơ mà.
"Chị đang làm gì vậy?" Thu Thu ngồi dậy, nửa người trên dựa vào đầu giường. Đáng lẽ sau giấc ngủ dài tận ba ngày thì cả người cô phải ê ẩm mới đúng, nhưng bất ngờ là tinh thần của cô vẫn rất tỉnh táo, đến cả giọng nói cũng vang dội vô cùng.
Trên mặt Lâm Hạnh hiện lên một tia bối rối, dây buộc tóc hình hoa trong tay rơi xuống. Cô ta nhanh chóng nghĩ ra lời giải thích: “Thu Thu, chị, thấy em mãi không tỉnh nên chị định, định lấy đồ vật kỉ niệm tình chị em chúng mình ra xem thử có giúp em tỉnh lại được hay không ấy mà!”
Phải! Mọi chuyện chính là như vậy!
Thu Thu lên tiếng, Thẩm Thu Bình và Diệp Kiến Quốc bên ngoài nghe thấy tiếng con gái thì vội vọt vào, đúng lúc nhìn thấy Lâm Hạnh đang ấp a ấp úng giải thích.
Khuôn mặt Thẩm Thu Bình có vẻ khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy Thu Thu nằm trên giường đã tỉnh thì hết thảy tan thành mây khói, mọi lo lắng đều biến mất, chỉ còn lại sự vui mừng khôn xiết. Bà nhào tới chỗ con gái: "Thu Thu, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”