Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70

Chương 21: Hay là mời bà bói Lại

Dịch giả: ND Uất Kim Hương

“Mẹ, mẹ đúng là tốt nhất trên đời!” Diệp Kiến Thiết cảm động đến độ nước mắt lưng tròng, khuôn mặt khắc sâu mấy chữ: Mẹ là người tốt nhất thế gian!

Triệu Thúy Hoa bĩu môi, thằng con thứ tư hơi ngốc thật, nhưng được cái nó có hiếu. Không cần bà nói thêm cái gì, Diệp Kiến Thiết đã ấn đầu Lý Hồng Phân bắt vợ xin lỗi: “Nhanh, có người mẹ tốt như vậy mà cô còn chọc cho mẹ giận. Tôi thấy là do cô mẹ nó sướиɠ quá nên mụ hết cả đầu, giờ còn quên cả việc hiếu thuận với bề trên!”

Lý Hồng Phân trợn tròn mắt, cô ta chỉ nói mỗi một câu không có bệnh thì không cần lấy thuốc thôi mà?

Sao lại trở thành đứa bất hiếu rồi?

Buổi tối, chờ đến khi mấy đứa con khác đều về phòng hết.

Triệu Thúy Hoa mới lấy ra một viên đường nâu to cỡ ngón tay cái từ trong cái hộp sắt mà bà giấu tận trong phòng riêng đưa cho Thẩm Thu Bình: “Đi pha chén nước đường cho Thu Thu uống!”

Cứ ngủ mãi mà không ăn không uống thì đâu có được.

Nhà này có thứ gì tốt thì cơ bản đều nằm trong tay Triệu Thúy Hoa hết, thế mới nói trong cái nhà này bà có tiếng nói nhất. Thẩm Thu Bình nhận lấy viên đường, đổ nước sôi vào rồi bê cái bát nước đỏ nâu kia đi về chái nhà phía tây.

Triệu Thúy Hoa và Triệu Thục Phương vẫn ở đây, thấy Thu Thu được đút nước mà có thể tự nuốt xuống, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ba mẹ con nói chuyện với nhau: “Trông thế này thì đỡ lo, nhưng sao tự dưng con bé lại thế?”

“Bọn con cũng không biết!” Thẩm Thu Bình cười buồn: “Lúc chiều thì Đông Đông với Thu Thu ở nhà, được một lúc thì Đông Đông ngủ thϊếp đi. Đến lúc nó tỉnh lại, Thu Thu đã như vậy rồi, gọi kiểu gì cũng không tỉnh. Thằng bé Đông Đông thấy thế cứ khóc mãi thôi, chẳng biết con bé bị sao nữa.”

Nhắc tới đây, Triệu Thúy Hoa lại thấy giận Thẩm Thu Bình: “Buổi chiều bảo con ở nhà nấu cơm rồi tiện trông hai đứa nhỏ thì con không nghe, giờ thấy tốt chưa!”

Đến cuối cùng thì có chuyện mà không ai trong nhà biết tại sao lại thế.

Tuy bác sĩ Lý có nói Thu Thu chỉ đang ngủ, nhưng nào có cái kiểu ngủ mà gọi rát họng, lay nhừ người cũng không tỉnh như thế?

Bảo đám người Triệu Thúy Hoa không lo thì đúng là nói dối.

Thẩm Thu Bình nở một nụ cười chua chát. Bà cũng thấy hối hận, bà mà biết sớm thì đã nghe lời mẹ chồng. Không chừng chiều nay bà ở nhà thì Thu Thu đã không xảy ra chuyện.

Diệp Kiến Quốc đứng cạnh nói đỡ cho vợ: “Mẹ, Thu Bình cũng là nghĩ cho bọn nhỏ thôi. Cô ấy cũng muốn kiếm thêm chút công điểm để giảm bớt gánh nặng cho gia đình mà!”

Triệu Thúy Hoa biết tính đứa con thứ ba nhà mình, thương vợ lắm, nên thôi bà cũng không nói nữa.

Bà lại nhìn Thu Thu đang nằm yên trên giường uống nước đường nâu, nhìn nhìn lại không khỏi thở dài: “Nhỡ đâu mai con bé vẫn không tỉnh thì làm sao bây giờ?”

Cả căn phòng chìm vào im lặng, đây cũng là chuyện Diệp Kiến Quốc và Thẩm Thu Bình lo lắng nhất.

Triệu Thục Phương nãy giờ không nói gì liền đề nghị: “Nếu sáng mai Thu Thu vẫn không tỉnh thì gay lắm, hay chúng ta đưa con bé đi tìm bà bói Lại xem!”

Ở nông thôn thường có nhiều chuyện lạ. Chuyện nào không lý giải được thì cứ đi tìm thầy bói, không chừng sẽ có cách giải quyết.

Mắt mấy người Triệu Thúy Hoa đều sáng lên, nhưng Thẩm Thu Bình vẫn lưỡng lự: “Nhưng làm thế có vẻ không tốt lắm, lúc trước chính bà bói Lại nói Thu Thu nhà chúng ta là sao chổi đấy ạ!”

Chuyện này bọn họ vẫn nhớ như in, cục vàng nhà mình lại bị người ta nói là sao chổi xui xẻo. Nhà bọn họ không thích câu nói đó, thành ra cũng không ưa cả bà bói Lại.

Nhưng bọn họ biết phải làm sao! Cái miệng của bà bói Lại có năng lực khiến người trong đội chung quanh tin phục vô độ.

Nếu là mấy năm trước thì có khi bà già đó đã bị bắt rồi ấy chứ, chẳng qua hai năm nay chính sách lỏng lẻo, không chặt như xưa nên bà ta vẫn được yên thân thôi.

Triệu Thúy Hoa suy tư một lát rồi nói: “Không còn cách nào khác thì ta lại tính đến chuyện đó sau vậy!” Nếu có chút hy vọng thì bọn họ cũng không muốn phải đến tìm con mụ bói già kia.

Triệu Thục Phương biết, mẹ chồng đã nghe lọt tai lời của mình nên cũng thở phào nhẹ nhõm.