Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70

Chương 19: Dám xúm nhau bắt nạt người nhà

Dịch giả: ND Uất Kim Hương

Diệp Kiến Quốc từ đầu đến cuối vẫn giữ yên lặng cũng nói: “Bác sĩ Lý, tôi chỉ có một đứa con gái này thôi, ngày thường tôi nâng như nâng trứng vậy, chúng tôi không tiếc mấy đồng bạc này. Không cần dùng đến tiền của nhà họ Diệp đâu, để tôi trả. Bác cứ kê thuốc tốt cho tôi, bác kê xong thì tôi chạy đến đội sản xuất viết giấy vay nợ, tiền thuốc thang thì cứ trừ vào công điểm của tôi. ”

“Vậy được, để tôi viết một phương thuốc, lát nữa nhà ta bảo ai đó đến chỗ tôi lấy thuốc!” Bác sĩ Lý cảm thấy bản thân lại được mở mang tầm mắt với cái cách nhà họ Diệp yêu thương đứa nhỏ Thu Thu này.

Tiễn bác sĩ Lý về xong, cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Từ buổi chiều Triệu Thúy Hoa đã giận sẵn rồi, thêm chuyện lúc này nữa thì đúng là chẳng khác gì trời nổi cơn thịnh nộ.

Nhưng lần này bà lại không bộc phát ngay như mọi ngày mà bình tĩnh tụ tập cả gia đình lại rồi mới xử trí. Bà nhìn từng gương mặt của các con các cháu rồi quát: “Không phải lúc nãy cãi to lắm à? Sao bây giờ không gào cho tôi nghe nữa?”

Bà đang cạnh khóe Vương Quế Chi và Lý Hồng Phân. Vương Quế Chi thì vẫn ổn, bị mắng nhiều nên da mặt cũng dày theo, từng này không hề hấn gì cả. Nhưng Lý Hồng Phân thì run hết cả người: “Mẹ, con, con đâu có cãi nhau gì đâu!”

Cô ta vừa dứt lời liền bị ông chồng nhà mình véo cho một cái nhớ đời. Cái con ngu dốt này, biết mẹ đang tức mà còn nhảy xổ vào miệng như thế, chán sống rồi hay gì?

Nhưng Diệp Kiến Thành có lòng ngăn mà tiếc là không kịp:

"Không làm gì?" Triệu Thúy Hoa ném cái bát trong tay xuống đất, cái bát “choang” một tiếng vỡ tan: “Không làm gì mà dám ý kiến ý cò chuyện khám bệnh lấy thuốc của Thu Thu? Không làm gì mà mấy đứa chúng mày buộc đội trưởng đội sản xuất như thằng ba phải đi viết giấy vay nợ với cán bộ trong đội sản xuất? Chúng mày thì còn có mặt để mà mất, tao già rồi, xương giòn xác khô, tao không mất mặt theo chúng mày được!

Kiến Quốc là đội trưởng của cả cái đội sản xuất, ngày thường có miếng ngon việc tốt cũng nghĩ đến anh em chúng mày. Lúc chúng mày chịu thiệt thì nó cũng đứng ra chống lưng cho cả lũ, để chúng mày ra xã hội mà không cảm thấy mất mặt xấu hổ, để chúng mày được đứng thẳng lưng trước mặt người khác.

Thế mà bây giờ lúc Kiến Quốc gặp khó khăn thì chúng mày lại ép nó như vậy, tao thấy là lương tâm chúng mày bị chó tha đi cả rồi, chúng mày còn chẳng bằng một con chó.”

"Mẹ... Bọn con không..." Người lên tiếng chính là lão tứ Diệp Kiến Thiết.

Nhưng chú ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Triệu Thúy Hoa nổ liên tục như khẩu súng máy chặn ngang: “Không đến lượt mày nói chuyện, mày câm cái miệng vào cho mẹ!”

Lần này không chỉ Diệp Kiến Thiết mà những người khác cũng không dám nói thêm câu nào.

Duy chỉ có chị dâu cả Triệu Thục Phương là bĩnh tĩnh nổi. Bà biết mẹ chồng đang giận, ai dám xông lên nói một câu thì đúng là đang vuốt râu hùm rồi.

Nghĩ tới đây, bà liền lặng lẽ liếc chú tư Diệp Kiến Thiết với con mắt đồng tình. Thảo nào lại cưới được cô vợ khờ như vậy, hai vợ chồng nhà này giống nhau thật đấy.

Bà lại nhìn sang đến cậu em chồng thứ ba, tuy lo đến nỗi hốc mắt ửng đỏ nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng nghe mắng, nói chung cũng là kẻ thông minh, bảo sao mẹ chồng lại quý chú ấy nhất, nếu đặt vào vị trí của bà thì bà cũng như vậy thôi.

Mắng xong thằng con thứ tư mất nết thì Triệu Thúy Hoa mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Bà cầm bát sứ đựng nước lên uống cạn một hơi, rồi lại như nòng súng đã được nạp đầy đạn, tiếp tục oanh tạc trận địa: “Bà già này vất vả nuôi chúng mày lớn như cái sào ấy, hôm nay thì chúng mày khiến cái bộ xương già này vừa lòng lắm, nhở? Vợ của hai thằng con lại dám xúm nhau bắt nạt người nhà cơ đấy!”