Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70

Chương 16: Nói bậy cái gì thế hả

Dịch giả: ND Uất Kim Hương

"Thu Thu? Thu thu?" Thẩm Thu Bình gọi mấy lần mà con vẫn nằm yên không dậy trả lời bà.

Thẩm Thu Bình hoảng hốt, nước mắt tuôn như mưa, giọng run run òa khóc: "Thu Thu, con đừng dọa mẹ!"

"Sao vậy?" Triệu Thúy Hoa nghe thấy tiếng khóc bèn vọt vào phòng thì thấy hai mẹ con đang ôm nhau khóc trên giường. Duy chỉ có Thu Thu nằm trong lòng mẹ là im re nên chẳng có ai trả lời cho bà biết cả.

Bà nhìn lại đứa cháu gái Thu Thu nhắm chặt mắt đang nằm trong lòng cô con dâu thứ ba.

Tim Triệu Thúy Hoa run lên, nhưng nói gì thì nói cũng là người sống gần hết cuộc đời rồi, có sóng to gió cả nào chưa từng trải qua đâu? Bà bình tĩnh đẩy Thẩm Thu Bình sang một bên, lớn tiếng nói: "Tránh ra!"

Bà đỡ lấy Thu Thu rồi ôm cô vào lòng, sau đó bấm mạnh liên hồi vào huyệt nhân trung của cô. Thu Thu ho mấy tiếng, coi như đã có phản ứng nhưng hai mắt thì vẫn nhắm chặt.

Triệu Thúy Hoa nhổ một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay chà chà, đến khi hai tay nóng lên rồi mới xoa mặt cho Thu Thu nhưng cô bé vẫn không tỉnh. Đến lúc này thì ngay cả Triệu Thúy Hoa cũng không bình tĩnh nổi nữa. Sao thử hết mọi cách rồi mà vẫn không được!

Bình tĩnh, phải bình tĩnh, bà là trụ cột trong gia đình. Nếu ngay cả bà mà cũng hoảng thì cái nhà này sẽ loạn mất.

Bà vội vã suy nghĩ tìm biện pháp khác. Thẩm Thu Bình bên cạnh vẫn còn khóc. Triệu Thúy Hoa nghe tiếng khóc mà đầu như muốn nổ tung, bà mắng: "Gào cái gì mà gào? Con bé vẫn ổn đấy, đừng có mà khóc tang tiễn nó đi như thế!"

Bà ghét nhất là kiểu gặp chuyện gì chỉ biết khóc khóc khóc.

Khóc có tác dụng không? Khóc mà có tác dụng thì ngày nào bà cũng khóc đến mấy cữ, khóc đến khi Thu Thu trường sinh bất lão mới thôi!

Thẩm Thu Bình cũng không phải kiểu người thích khóc, chỉ vì gặp cảnh con gái hôn mê, mọi việc diễn ra quá đột ngột nên mới sinh hoảng. Bà lau nước mắt, bắt đầu bình tĩnh nghĩ cách: "Mẹ, để con đi tìm bác sĩ!"

"Đúng đúng đúng! Mau mời bác sĩ đến đây khám cho con bé!" Hai mắt Triệu Thúy Hoa sáng lên: "Con đừng đi, để Đông Lai đi gọi, thằng bé chạy nhanh!"

Nói xong liền quay lại gào với Diệp Đông Lai nãy giờ vẫn đi theo ngay sau lưng bà: "Đông Lai, mau đi gọi bác sĩ ở đầu thôn tới đây!"

Cháu trai của bà không phải người mau miệng nhưng giao việc cho nó thì bà yên tâm.

Vừa được bà sai, Diệp Đông Lai lập tức vắt chân lên cổ mà chạy, ra khỏi cửa đã đυ.ng phải Vương Quế Chi đang đi tới khiến bà ta lảo đảo suýt ngã, thế là bà ta lại xổ một tràng: "Vội đi đầu thai đấy à mà chạy ghê thế!"

Chỉ là Diệp Đông Lai chạy nhanh quá nên không nghe thấy câu chửi của bà mẹ quý hóa, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng. Vương Quế Chi không gọi được thằng con lại thì khạc một ngụm nước bọt rồi mắng: "Em trai ruột xảy ra chuyện cũng chưa chắc mày đã chạy nhanh vậy đâu, vì một con vịt giời..."

Còn chưa dứt câu thì ánh mắt sắc như dao của Triệu Thúy Hoa đã lia tới, đúng là đến cho bà trút giận mà: "Không đi nấu cơm mà còn ở chỗ này nói bậy cái gì thế hả? Cô mà còn nói bậy cẩn thận tôi xé đôi cái miệng nghiệp chướng của cô ra nghe chưa!"

Thu Thu xảy ra chuyện, Triệu Thúy Hoa đang sẵn cơn hỏa mà Vương Quế Chi còn ở chỗ này vui trên sự đau khổ của người khác. Nhìn thấy loại người này là bà đã tức rồi, không phải đang bận thì bà còn muốn nhảy lên vả cho cái đứa độc địa đó hai cái.