Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70

Chương 12: Được tổ tiên phù hộ

Dịch giả: ND Uất Kim Hương

Thẩm Thu Bình thấy mặt mẹ chồng mình đen sì thì liên tục pha trò rồi làm dịu không khí, vợ bác hai là Vương Quế Chi đi đầu tiên hừ một cái ra vẻ khinh thường rồi cứ thế xách theo cái liềm đi tuốt về phía trước: Vợ chú ba giỏi đóng vai người tốt thật đấy.

Chị dâu cả Triệu Thục Phương thì không nói gì, chỉ lắc lắc đầu ngán ngẩm. Em dâu út đúng là lành sẹo thì quên đau, mỗi lần chị ta với cô ba không lên tiếng thì y như rằng đứa dâu út khờ khạo này sẽ lao đầu lên trước họng súng.

Nhưng bác ta cũng không bất mãn với câu nói của Triệu Thúy Hoa, nhà mẹ đẻ của bác ta cùng làng với nhà mẹ chồng Triệu Thúy Hoa nên bác ta biết rõ mẹ chồng là người thế nào.

Ở nhà họ Diệp thì lời nói của bà là luật, bà còn nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn là người hay thiên vị.

Năm bác ta mới về nhà này, bởi vì mặt mũi xinh xắn mà cũng được người mẹ chồng này thiên vị một thời gian.

Sau đó đến khi cô con dâu thứ ba là Thẩm Thu Bình vào cửa thì bà liền chuyển sang thiên vị Thẩm Thu Bình, về sau lại sinh được cô cháu gái Thu Thu nên một lòng một dạ của mẹ chồng đều hướng về Thu Thu hết.

Mà nói ra thì mẹ chồng bác ta cũng lạ cơ, rất thiên vị người xinh với thông minh.

Nếu vẻ ngoài không đẹp mà thêm cái không thông minh thì chẳng kiếm chác gì được từ tay mẹ chồng đâu.

Nghĩ tới đây, bác ta khẽ cười một tiếng, đi lại nhiều với Thẩm Thu Bình nên hai người cũng khá thân.

Quan hệ giữa Thẩm Thu Bình và chị dâu cả Triệu Thục Phương không tệ. Dâu cả tính cách hiền hòa, không hay soi mói nên rất dễ qua lại.

...

Người lớn nhà họ Diệp đều đi gặt cả, mấy người anh họ của Thu Thu cũng không thoát được, từ trưa là cả đám đã ra ruộng cùng Diệp Kiến Quốc, tính đến lúc này họ đã làm lụng được một lúc lâu.

Giờ trong nhà chỉ còn mấy đứa nhỏ, Diệp Đông Bảo con bác hai, Thu Thu và Đông Đông của chi thứ ba cùng với Diệp Đông Hỉ con chú út.

Diệp Đông Bảo và Thu Thu cùng tuổi, năm nay đều đã mười bốn nhưng Diệp Đông Bảo lớn hơn Thu Thu ba tháng.

Nếu ở nhà khác thì tầm tuổi này đã phải biết làm hết mọi việc đồng áng rồi, nhưng Vương Quế Chi thương con trai út nên nuôi Diệp Đông Bảo thành người đến cả cái cuốc cũng không khiêng nổi đừng nói là làm việc nặng. Trong nhà có nhiều lao động nên Triệu Thúy Hoa cũng không để Diệp Đông Bảo đi làm.

Thu Thu cũng mười bốn tuổi lại được nuôi hệt như tiểu thư con nhà giàu, thậm chí còn được nâng niu hơn cả Diệp Đông Bảo.

Không trách cái gì khác, chỉ trách nhà họ Diệp mấy đời chỉ sinh được con trai. Chẳng phải nói của hiếm mới là của quý sao? Giữa một đám con trai bỗng tòi ra một cô con gái thì phải cưng chiều hết mực thôi.

Nhưng người thương tâm nhất chắc phải là Triệu Thúy Hoa. Nhà họ Diệp mấy đời không có nổi một mụn con gái, thầy bói từng phán là do nhà họ Diệp chọn được chỗ chôn tổ tiên tốt nên các vị phù hộ cho đời nào cũng có tráng đinh làm việc nặng.

Nếu là nhà người khác thì chắc vui còn không kịp, nhưng Triệu Thúy Hoa thì không! Bà còn tức đến đau tim ấy chứ!

Bà sinh một hơi năm đứa con trai, đến phiên năm đứa lấy vợ sinh con lại ra thêm một bầy đít nhôm.

Nhưng bà không tin cả năm đứa con trai lại không sinh nổi cho bà một cô cháu gái.

Nhưng con dâu cả đã sinh ba đứa con trai liên tiếp.

Đến khi con dâu thứ hai sinh thêm hai đứa con trai nữa.

Triệu Thúy Hoa tin rồi!

Nhà họ Diệp thật sự là được tổ tiên phù hộ, sinh ra đứa nào cũng là nam cả.