Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70

Chương 9: Sô cô la là gì

Dịch giả: ND Uất Kim Hương

Đông Đông là trẻ sinh non, từ nhỏ đã ốm yếu, là một cái ấm thuốc di động, vóc người cũng nhỏ hơn bạn bè cùng trang lứa. Thu Thu chỉ lớn hơn nhóc bốn tuổi mà nhấc bổng một cái là bế được cu cậu lên rồi, thật sự là không có mấy cân cả.

Đông Đông nhào vào l*иg ngực Thu Thu, vui vẻ cười khanh khách, nhóc xòe bàn tay bé tí hon ra, trong lòng bàn tay có nửa cục kẹo mạch nha sắp tan, mặt trên còn dính dấu răng với nước miếng sáng ngời. Tuy thèm đến nỗi nuốt nước miếng ừng ực nhưng vẫn hào phóng: “Chị, em cho chị nè!”

Viền mắt Thu Thu nóng lên, cô cười rồi đẩy viên kẹo mạch nha đã cắn được một nửa vào miệng Đông Đông, nhỏ giọng dỗ dành: “Thuốc đắng lắm, lần sau đừng để dành kẹo lại cho chị, em tự ăn đi nhé!”

Đông Đông ốm yếu từ nhỏ, cơ bản thì ngày nào cũng phải uống thuốc, mà thuốc tây thì uống không nổi vì đắt quá, cho nên nhà họ phải nhờ bác sĩ trong đội kê đơn rồi tự mình lên núi đào thuốc mang về nấu.

Nước thuốc nấu ra đắng vô cùng, lần nào cậu nhóc này uống cũng nhăn mặt nhíu mày, chỉ mong có thể gào khóc cho thỏa.

Nhưng Thẩm Thu Bình lại hứa với nhóc, nếu ngoan ngoãn uống thuốc mà ba ngày không khóc thì sẽ thưởng cho cu cậu một viên kẹo mạch nha. Thế là cậu nhóc liền trở nên dũng cảm đến lạ, thật đấy! Ba ngày liên tục dù thuốc có đắng đến mấy cậu cũng không khóc tiếng nào.

Nhẫn nhịn suốt mới được một viên kẹo mạch nha, cậu nhóc cho phép mình ăn một nửa, nửa còn lại vẫn giấu trong lòng bàn tay, sợ là ngay cả Thẩm Thu Bình cũng không biết.

Đông Đông cảm thấy khoang miệng ngọt ngào, đầu tiên là vui vẻ, tiếp theo lại khóc lóc thê thảm, vội vàng phun ra ngoài nhưng bị Thu Thu bịt miệng, ép phải nuốt vào.

Kẹo mạch nha nhỏ tí xíu, cu cậu mới ngậm đã tan gần hết rồi, vừa đến trong miệng đã trôi xuống họng, thế là hết sạch. Đông Đông không vui, lặng lẽ dán vào bên tai Thu Thu cam đoan: “Chị, lần sau em sẽ để lại hết kẹo mạch nha cho chị, em hứa sẽ không liếʍ bớt một xíu nào hết, để dành toàn bộ cho chị!”

Nhóc cam đoan sẽ nhịn đủ ba ngày không khóc, chờ đến ngày thứ tư rồi khóc luôn một thể.

Kiếp trước Thu Thu luôn chỉ có một thân một mình, là một người vừa bệnh tật vừa cô độc, đến chết vẫn chỉ có cô độc ở bên.

Đời này thì không giống vậy nữa, dù đó là Diệp Kiến Quốc hay Thẩm Thu Bình, kể cả tên nhóc bé như nắm cơm đang ngồi trước mặt cô, người nào cũng đối xử với cô tốt lắm.

Cổ họng Thu Thu nghẹn lại, cảm giác chua xót ập vào trong lòng, cô giơ tay nhéo hai lạng thịt mỏng lét trên má Đông Đông, cũng cam đoan với em: “Sau này chị kiếm tiền mua sô cô la cho em nhé!”

"Sô cô la là gì ạ?" Đông Đông mở to hai mắt, tò mò hỏi.

"Nó là loại kẹo mà ban đầu thì đắng nhưng càng nhai càng ngọt ấy!"

“Đắng thì phải là thuốc chứ đâu phải kẹo!” Đông Đông bĩu môi, chất giọng non nớt tràn đầy sự ghét bỏ: “Chị ngốc quá, thuốc với kẹo mà còn không phân biệt được!”

Thu Thu không giận nhóc, chỉ cười nhẹ, rồi thơm lên trán Đông Đông: “Ừm, chị ngốc quá, không thông minh bằng Đông Đông nhà mình nhỉ!”