Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70

Chương 7: Cô ta điên rồi hay gì

Dịch giả: ND Uất Kim Hương

Diệp Thu Thu ngẩn ngơ bước vào, vừa đến nơi đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên vẫn còn xuân sắc đứng ở bên trái ngôi nhà. Trong tay bà bưng một cái chậu gỗ, bên trong có một chiếc khăn mặt màu vàng. Nhác thấy Thu Thu bước vào, bà vội vàng đặt chậu lên bệ cửa sổ rồi gọi: "Thu Thu! Cuối cùng con cũng chịu về rồi, mau tới đây, để mẹ lau người cho con!”

Diệp Thu Thu hơi ngại nhưng vẫn dựa vào bà theo phản ứng của cơ thể, ánh mắt cô cong như trăng lưỡi liềm, mềm giọng nói: "Mẹ, con không nóng!”

"Còn nói không nóng nữa, mặt con đỏ hết lên rồi này!"

Người phụ nữ xinh đẹp này tên là Thẩm Thu Bình, bà có khuôn mặt tròn như trứng ngỗng, tuy rằng đã trải qua phong sương nhưng không khó nhìn ra các đường nét xinh đẹp khi còn trẻ. Bà kéo Thu Thu vào lòng mình, lấy chiếc khăn mặt đã ngâm nước giếng mát lạnh ra cẩn thận lau mặt và cổ Thu Thu.

Giếng nước của nhà nông phải sâu hơn mười mét, dù là ngày nóng nhất thì nước trong đó vẫn giữ được độ mát nhất định.

Diệp Thu Thu đang nóng đến nỗi đau đầu, nay được nước giếng lạnh lẽo chạm vào, chỉ cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi cũng tan biến.

Thẩm Thu Bình lau xong cho con, còn chưa kịp đặt khăn mặt vào trong chậu đã có tiếng nói chanh chua từ trong phòng bếp vọng ra: “Vợ chú ba này, nhà chú dùng chậu xong chưa đấy? Đông Bảo nhà tôi cũng đang cần lau mặt đây, đừng để nhà cô chú được lau mát còn người khác thì chết nóng hết cả!”

Người nói chuyện chính là Vương Quế Chi, vợ của anh con trai thứ hai nhà họ Diệp. Đông Bảo mà bác ta nói cũng là đứa con trai nhỏ của vợ chồng bác ta, cục vàng trong lòng bác ta đấy.

Thời tiết này thì trưa đến ai mà chẳng nóng, nhưng trong nhà chỉ có một cái chậu gỗ thôi, muốn lau người cho con nhỏ cũng phải xếp hàng chờ dùng.

Ba đứa con trai của bác cả phải ra cánh đồng lúa mì làm lụng nên chẳng cần đến.

Mấy đứa nhỏ nhà bác hai với chú út thì lau xong rồi.

Thấy mọi người dùng hết thì Thẩm Thu Bình mới múc nước chuẩn bị lau người cho cậu con trai út Diệp Đông Đông, đúng lúc con gái về nên bà cũng lau cho con bé luôn, thành ra mới chậm hơn một chút.

Vương Quế Chi trong phòng bếp lại bắt đầu thúc giục, thấy Thẩm Thu Bình không nói lời nào thì bà ta bắt đầu bắn liên thanh không nghỉ: "Cô muốn lau người cho Đông Đông thì tôi không nói làm gì, dù sao cũng là con cháu nhà họ Diệp, sau này cũng giúp nhà họ Diệp rạng danh, nối dõi tông đường. Còn con bé Thu Thu chỉ là một con vịt giời, cô cần gì phải chăm chút nó kĩ thế?”

Lại còn vứt con trai ngoài cửa rồi đi lau mặt cho con gái nữa chứ.

Cô ta điên rồi hay gì!

Trong trí nhớ của Diệp Thu Thu, cái miệng của bác hai Vương Quế Chi này sắc như dao ấy, thấy ai cũng phải đâm chọc vài nhát. Đặc biệt là khi cô chỉ là con gái, nhà họ Diệp lại coi cô như báu vật, thế nên bác ta càng ghét cô, phải nói là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt.

Thẩm Thu Bình sờ sờ mặt Thu Thu, bà chỉ dịu dàng đáp lời chị dâu: “Chị dâu này, chẳng phải Đông Bảo của chị đã lau xong rồi à? Thằng bé mà có rận trên người thì chúng cũng không lớn nhanh vậy đâu!”

Dừng một chút, bà lại nhắc tới Diệp Đông Lai đã ra đồng: “Đông Lai cũng là con của chị, ít nhiều gì chị cũng thương thằng bé với. Nếu chị muốn lau người cho Đông Lai thì không cần chị nói đến câu thứ hai là em đưa cho chị ngay, nhưng chị muốn lau cho Đông Bảo thì cứ đợi thêm đã!”