Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70

Chương 6: Tam nam bất phú

Dịch giả: ND Uất Kim Hương

Lâm Hạnh mang tâm sự nặng nề xách ấm đun nước màu xanh quân đội về nhà, cứ cúi đầu là thấy một mảng màu nâu nổi bật trên chiếc váy.

Càng nhìn càng đau lòng, cô ta tức tối dậm chân. Chiếc váy này là cô ta dùng tiền với tem phiếu tích góp suốt nửa năm ròng, khó khăn lắm mới mua được.

Cố ý chọn ngày thu hoạch mặc cho nhiều người thấy, ai ngờ ngã xong rồi thành như vậy, không biết có giặt sạch được không nữa.

Đương nhiên, khoe khoang cho dân làng biết chỉ là chuyện thứ yếu, quan trọng là cô ta còn hẹn Thu Thu đi cùng, muốn Thu Thu ao ước cái váy xinh đẹp của mình.

Nhà họ Diệp chiều Thu Thu thật đấy nhưng điều kiện thì hơi kém, làm sao có thể mua loại váy hoa nhí này được.

Nghĩ đến Thu Thu, Lâm Hạnh liền nhớ tới mục đích của chuyến đi hôm nay, cô ta muốn đổi cái vòng lấy miếng ngọc của Thu Thu.

Nhưng vừa nghĩ tới con nhỏ Diệp Thu Thu ngày thường nghe mình răm rắp thế mà hôm nay lại đổi tính, không chịu theo ý mình là cô ta bực bội vô cùng.

Lâm Hạnh cảm thấy khó hiểu, kiếp trước rõ ràng là Thu Thu chọn cái vòng ngọc nhìn có giá trị hơn, sau này được con nhỏ đó đeo thì vòng càng lúc càng sáng, vài chục năm sau còn được định giá đến mấy chục triệu.

Kiếp này cô ta cướp lấy vòng ngọc trước nhưng sao mới có mấy ngày mà cái vòng vốn đáng giá đã trông như bị phủ một tầng bụi xám.

Lâm Hạnh không hiểu ngọc nhưng cũng biết giá trị của vòng ngọc đã giảm, đừng nói đợi thêm vài năm để kiếm mấy chục triệu, cho dù đòi mấy ngàn đồng cũng chưa chắc có người mua.

Còn ngọc bội trong tay Thu Thu ban đầu xám xịt, nhưng chỉ mấy ngày sau đã trở nên khác hẳn, không chỉ càng lúc càng sáng mà để dưới ánh nắng còn như phát quang được vậy, đẹp đến kỳ lạ.

Kiếp trước Lâm Hạnh sống mấy chục năm nên biết ngay giá trị của ngọc bội đó đã được nâng lên, nhưng Thu Thu lại không dễ lừa như trước nữa.

Cô ta nhíu mày, từ khi sống lại đến nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên gặp trắc trở lại là do Diệp Thu Thu không hợp tác.

Càng không chiếm được lại càng ham muốn, kỳ này Lâm Hạnh quyết tâm phải giành cho bằng được miếng ngọc trong tay Thu Thu.

...

Lâm Hạnh suy nghĩ thế nào, Diệp Thu Thu không biết, nhưng đương nhiên cô cũng có thể đoán được một chút. Chỉ có điều, một khi hiểu được miếng ngọc này có giá trị thì cô sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.

Lúc này cô đang lần theo trí nhớ đi tới cửa nhà họ Diệp, giống như những căn nhà cô nhìn thấy trên cả đoạn đường, đó là một ngôi nhà cũ có sân vườn. Mái nhà dùng vải nỉ chống thấm lót ở tầng dưới cùng, phía trên phủ một lớp rơm rạ. Có lớp rơm này làm trung gian nên dù là gió hay mưa, lớp vải nỉ kia cũng có thể chống chịu được. Suy cho cùng, muốn có vải phải bỏ tiền ra mua, còn rơm rạ thì nhà nào cũng có.

Nhà đã cũ nhưng vẫn tính là lớn, dù sao nhà cô cũng nhiều người, có đến tận hai mươi mấy cái miệng ăn. Đông tây nam bắc bốn phòng được chia cho bốn anh em nhà họ Diệp.

Còn có một căn phòng nhỏ nằm bên cạnh nhà bếp, ông bà nội của Thu Thu ở trong này. Căn phòng không lớn nhưng thoáng khí, đông ấm hạ mát, người già ở cũng thoải mái.

Nhà họ Diệp có cậu con trai là đội trưởng đội sản xuất Cờ Đỏ, mà điều kiện gia đình thì cũng không tốt hơn người khác là bao. Thậm chí vì nhiều con nhiều cháu mà khốn nỗi lại đều là con trai nên cũng chẳng giàu lên được. Tục ngữ nói tam nam bất phú mà, nhà họ Diệp kiếm được bao nhiêu cũng chỉ đủ lấp đầy bụng thôi.