Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70

Chương 5: Váy Mới

Dịch giả: ND Uất Kim Hương

Diệp Kiến Quốc không phải một người hiền hòa, cả đội sản xuất Cờ đỏ đều biết ông là kẻ nóng nảy, đánh người cũng chẳng nhẹ tay bao giờ.

Duy chỉ có ở trước mặt cô con gái rượu thì người đàn ông cứng như sắt thép này mới có vẻ mặt khác, mỗi lần nói chuyện đều nói nhỏ nhẹ với con, ôn hòa dịu dàng hơn hẳn bình thường.

Diệp Thu Thu nở một nụ cười ngọt ngào, cô cầm lấy chiếc khăn từ tay ba rồi kiễng chân lau những giọt mồ hôi trên trán Diệp Kiến Quốc, mềm giọng nói: "Con biết mà, ba cũng xong nhanh lên nhé, bọn con về nhà chờ ba nha!”

Thu Thu không giúp được việc đồng áng, nhưng Diệp Kiến Quốc cũng không về sớm với cô được, hôm nay là ngày đầu tiên của vụ thu hoạch nên mọi người bận rộn hơn ngày thường, phải tranh thủ thu hoạch đúng thời gian mới được.

Từ sáng đến trưa sẽ điều động thanh niên trai tráng giỏi đồng áng của đội sản xuất ra thu hoạch, đến buổi chiều mới đổi ca cho mấy chị em phụ nữ.

Diệp Kiến Quốc đang bận rộn nhưng được viên ngọc quý nhà mình cười lau mồ hôi như thế khiến bao mệt mỏi của ông bay biến hết cả, tiếng cười của ông truyền ra khắp cánh đồng: “Khi nào thu hoạch xong vụ thu thì ba sẽ làm bánh bao trắng tinh cho con ăn!”

Đến lúc này thì thùng lương thực nhà nào cũng thấy đáy, đừng nói là lương thực tinh, cho dù là lương thực thô cũng không còn bao nhiêu.

Đa phần nông dân đều chờ qua vụ thu hoạch này để bổ sung lương thực cho gia đình, nhà họ Diệp cũng giống như vậy, nhưng lương thực đã tinh chế vẫn chỉ có một lượng rất ít.

Lương thực tinh chế tốt nhất cần dùng lúa mạch mà bọn họ thu hoạch đi đổi với mậu dịch viên trên huyện, mà như vậy cũng chỉ đổi được mấy bao bột mì Phú Cường.

Năm cân lúa mì cũng không đổi được hai ba cân bột mì Phú Cường, lương thực quá quý giá, không có nhà nào lại đổi lương thực nửa tháng để lấy lượng cơm ăn trong hai ngày cả.

Cả nhà họ Diệp cũng chỉ có Thu Thu là người được ăn bột mì trắng nhiều thôi, còn ăn từ nhỏ đến lớn.

Thu Thu cười khiến đôi mắt cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm, cô “vâng” một tiếng thật to. Nhưng cô vừa quay đi thì lại thấy trên đầu nằng nặng, ánh sáng trước mắt cũng đỡ chói hơn, thì ra cô được ba đội cho một cái mũ rơm hơi rách.

Kiểu đàn ông như Diệp Kiến Quốc đương nhiên sẽ không mang theo mũ rơm, ông cứ cảm thấy có thứ này vào là làm gì cũng vướng víu, nhưng con gái cần nên ông cũng không ngại cướp của mấy anh em bên cạnh để đội cho Thu Thu, ít nhiều cũng có thể che được ánh nắng mặt trời.

Thu Thu quay đầu lại thì thấy ba cô đang kẹp đầu chú Ái Quốc: “Khuôn mặt thô như vỏ cây già của cậu so được với khuôn mặt mềm mại như đậu phụ của con gái ông đây à?”

Thu Thu hạ thấp vành mũ, mím môi cười cười, trong lòng vô cùng ấm áp!

Lâm Hạnh đứng cách đó không xa thấy được cảnh này thì cực kỳ chướng mắt, cô vội vàng xách bình nước đưa cho ba cô.

Mà ba cô lại hùng hổ quát: “Cái con nhỏ nuôi báo cô này, muộn thế mới mang nước ra, muốn để ba mày khát chết đấy à!”

Lâm Hạnh không đứng vững nên bị ông ta gạt tay một cái, cơ thể cô ta lảo đảo, phía sau còn là một bờ ruộng nên cô ta hụt chân ngã ngồi xuống gò đất nâu sồng, chiếc váy hoa trắng lập tức dính một đám bùn nâu.

Lâm Hạnh cúi đầu thấy vậy thì tức điên lên: “Ba, đây là váy mới của con!”

Lại bị bùn dây bẩn rồi!