Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70

Chương 3: Lớn Hơn Mà Sao Ngốc Thế

Dịch giả: ND Uất Kim Hương

Lâm Hạnh nghẹn lời, cô ta giả vờ thở dài rồi nắm tay Thu Thu, ra chiều thân thiết lắm: “Thu Thu, em cũng biết chuyện hồi xưa đấy, chuyện mà bà bói Lại lén xem bói rồi bảo chị là người có số sung sướиɠ cả đời, còn em thì..."

Cô ta chưa nói hết nhưng chừng ấy cũng đủ khiến người ta liên tưởng đến chuyện thị phi rồi. Tuy nhiên, Thu Thu không tiếp lời làm Lâm Hạnh không diễn tiếp được nữa.

Làm vậy chẳng khác nào chặn ngang họng cô ta. Lâm Hạnh mặt dày, thử sắp xếp lại ngôn ngữ rồi tiếp tục: “Thu Thu, chị cũng chỉ nghĩ cho em nên lúc đó mới chọn vòng ngọc, em cũng biết số em từ nhỏ đã xui xẻo nên chị cũng cảm thấy… Ờm, em đã là em gái của chị thì chị phải suy tính cho em chứ.

Vòng ngọc này được chị đeo lên người đã nhiễm may mắn từ cơ thể chị rồi, hiện giờ chị đưa cái vòng ngọc này cho em, còn em thì đổi ngọc bội mang theo xui xẻo cho chị. Chị cao số thì không sợ dòng khí tiêu cực ẩn trong miếng ngọc, nhưng em thì khác... Chị, chị cũng hy vọng vòng ngọc này có thể mang đến may mắn, an bình cho em, để em có thể sống yên vui một chút!”

Bà bói Lại là một thầy bói khoảng trước năm 1949, khi đó, nhà nước chủ trương phong trào xóa bỏ hủ tục nên bà ta bị phê bình rất gắt, nhờ thái độ nhận sai thành khẩn cộng thêm việc chưa từng phạm tội nên được thả ra.

Nông dân có ai đau đầu hay so sốt, uống thuốc không hết đều lén đi tìm bà bói Lại nhờ khám.

Đương nhiên chỉ dám làm bí mật, nhưng cho dù không phô trương thì bà Lại vẫn rất nổi ở cái vùng này. Lâm Hạnh được đích thân bà bói Lại khen ngợi nên nhanh chóng trở thành người nổi tiếng trong xóm. Ngược lại, bà ấy nói Thu Thu là kẻ không may mắn nên cô bị tất cả mọi người coi là sao chổi.

Thu Thu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lâm Hạnh, đương nhiên câu nói của cô cũng nghiêm túc không kém: “Chị Hạnh Tử, chị cũng là người sinh ra dưới lá cờ đỏ, sinh ra trong gia đình cách mạng Trung Quốc, sao chị lại tin mấy cái trò mê tín dị đoan, hủ tục lạc hậu đó? Chị đừng mắc bẫy của bà bói Lại, cẩn thận có ngày bị bà ta liên lụy đấy ạ. Chị mà bị cán bộ bắt đi thì ba em có là đại đội trưởng cũng không cứu được chị!”

Hai câu cuối cùng cô nhấn giọng vô cùng thấp, nhưng cũng đủ để Lâm Hạnh nghe được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự chờ mong của Lâm Hạnh như một bảng màu bị đánh đổ, từ những màu sắc xinh đẹp biến thành một mớ hỗn độn, khóe mắt cũng đỏ ửng như thể đang tủi thân lắm: “Thu Thu, em không thích chị sao?”

Thu Thu mở to đôi mắt tròn, ra vẻ bản thân hết sức nghi hoặc: “Chị Hạnh Tử, sao chị lại nói như vậy?”

“Trước kia chẳng phải em rất hâm mộ chị vì được bà bói Lại khen là người may mắn đó sao!”

“Đó là vì em còn nhỏ dại, trẻ con có hiểu cái gì đâu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Thu bị mặt trời hun cho đỏ bừng, đôi mắt cũng sáng lấp lánh: “Chị Hạnh Tử, chị không ngoan rồi, chị lớn hơn em mà sao lại ngốc thế, còn tin lời của bà Lại nữa?”

Ngốc? Tôi ngốc!!!

Lâm Hạnh nghiến muốn nứt cả răng, cô ta giận tái mặt, thẳng thắn nói: "Thu Thu, chị thích miếng ngọc bội trên tay em, em đổi với chị được không?”

Thu Thu siết chặt ngọc bội trong tay, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ cảnh giác: “Không đổi! Đừng hòng có âm mưu gì với ngọc bội của em!” Nói xong, cô lập tức cất miếng ngọc vào túi rồi siết chặt miệng túi, trông như sợ Lâm Hạnh xông lên giằng với mình.