Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70

Chương 1: Xuyên Qua

Dịch giả: ND Uất Kim Hương

Giữa trưa hè, đừng nói đứng ngoài trời, dù đứng trong phòng cũng cảm thấy cả người nóng hầm hập như được xông hơi, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán chảy dọc xuống cổ.

Vậy mà chẳng người nào trong đội sản xuất Cờ đỏ quan tâm đến tiết trời nóng cháy da cháy thịt này, mọi người chống chọi với ánh mặt trời gay gắt, vẫn vùi đầu làm việc chăm chỉ, liên tục hô vang khẩu hiệu: "Kỳ thu hoạch sắp tới, thắng lợi đang ở ngay trước mắt!”

"Bà con! Có nhận được danh hiệu Đội sản xuất tiên tiến hay không đều trông chờ hết vào đợt thu hoạch lần này đấy!”

Người vừa hô vang chính là đại đội trưởng của đội sản xuất Cờ đỏ - Diệp Kiến Quốc. Ông đứng trên đống lúa mạch do nông dân dựng tạm, hét to đến khàn cả giọng, mặt mày đỏ lựng.

Bà con lao động phía dưới nghe xong, ý chí chiến đấu dâng cao như núi, làm việc lại càng ra sức.

Dưới một bóng râm ở bên cạnh cánh đồng lúa mì vàng óng có hai cô gái xuân thì đang đứng chơi đùa.

Một cô chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc chiếc váy hoa nhí màu trắng, khuôn mặt xinh xắn bị mặt trời hun đến đỏ ửng quay sang hỏi cô bé đứng bên cạnh mình: “Thu Thu? Cho chị xem miếng ngọc bội của em được không?”

Cô gái được gọi là Thu Thu đang nắm chặt một miếng ngọc bội, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi dính lên cả miếng ngọc bội làm nó nhớp nháp lạ thường.

Diệp Thu Thu vô cùng hoảng hốt, chẳng phải cô chết rồi sao? Chẳng lẽ đây là đường xuống âm phủ?

Nhưng bên tai là những từ ngữ đầy tính thời đại, từng đợt gió nóng thốc vào mặt khiến cô cảm thấy bản thân như muốn ngất xỉu tới nơi, còn có tiếng tim đập mạnh mẽ trong l*иg ngực này... tất cả đều như đang gõ mạnh vào vỏ não của cô.

"Thu Thu?" Cô gái thanh tú đứng bên cạnh có vẻ bất mãn, lại gọi thêm lần nữa: “Em lại cảm thấy không khỏe à?”

Diệp Thu Thu mở mắt ra, ngẩng đầu quan sát cô gái trước mặt, theo bản năng gật đầu một cái.

Mà hành động vô thức này lại khiến cô gái kia nghẹn lời, khuôn mặt không còn gì để nói.

Diệp Thu Thu dần tỉnh táo để phân tích vấn đề. Cô đã chết, rồi lại sống, đi tới cơ thể của một cô gái nhỏ sống ở thập niên bảy mươi.

Cô bé này cũng tên là Diệp Thu Thu, còn chị gái đang ở trước mặt cô tên là Lâm Hạnh, con gái của bác cả, cũng là chị họ của cô.

Diệp Thu Thu ngẩn người quá lâu khiến Lâm Hạnh rất không vui. Trên mặt cô ta có vẻ lo lắng nhưng giọng điệu lại vô cùng bất mãn: "Thu Thu! Em có nghe chị nói không đấy?”

Diệp Thu Thu ngẩn ra, lắc đầu rồi cất giọng mềm mại: "Chị Hạnh Tử, lúc nãy em hơi choáng nên không nghe thấy lời chị nói!”

Giọng nói của cô giống như viên kẹo được bọc đường, vừa ngọt vừa mềm, mùi vị ngọt ngào kia có thể xua tan những cơn gió nóng oi bức ban trưa, làm người nghe như được đắm mình trong sự mát mẻ của mùa xuân.

Hai con mắt Lâm Hạnh lóe lóe, cô ta nắm tay Diệp Thu Thu, thấy tay cô lạnh ngắt thật, không giống như đang nói dối thì lập tức tỏ ra ân cần: "Thu Thu, em đau ở đâu à? Có cần chị đưa em đến trạm xá không?”