“Hả?” Tô Nhan Hề ngẩn ra, ngước mắt nhìn Lục An An, thấy cô ấy đang nhìn vào màn hình lớn ở đằng xa, cô cũng bất giác nhìn theo.
Chỉ thấy, một người đàn ông đẹp trai mặc bộ âu phục màu trắng trên màn hình lớn đang bình tĩnh ung dung bước ra từ sân bay, bị một đám phóng viên rối rít vây quanh.
“..Phó Bác Nhã!” Đôi mắt trong veo của Tô Nhan Hề sáng lên: “Anh Bác Nhã, anh ấy thực sự đã về rồi?”
“Phó Bác Nhã?” Lục An An giật giật khóe miệng: “Nam thần may mắn của cậu?”
“Ừ! Là anh ấy là anh ấy!” Tô Nhan Hề ôm hộp mì, vui vẻ gật đầu.
“An An, tớ rất vui, anh Bác Nhã cuối cùng cũng trở về rồi, tớ muốn gặp anh ấy ngay lập tức!”
“Coi cậu đắc ý kìa! Ừm…không được!” Lục An An đột nhiên nhíu mày, đưa tay nắm tay Tô Nhan Hề lại.
“Hề Hề! Cậu không thể gặp Phó Bác Nhã, tuyệt đối không được, biết không?”
Vẻ mặt của Tô Nhan Hề cứng đờ: “Hả? Tại sao chứ? Mấy năm rồi tớ chưa gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy.”
“Cậu bị ngốc hả, cậu bây giờ là ai?”
“Tớ là tớ mà!”
“Đồ ngốc, cậu bây giờ là Hạ Cẩm Hề không phải là Tô Nhan Hề, Phó Bác Nhã không quen Hạ Cẩm Hề, Hạ Cẩm Hề cũng không biết Phó Bác Nhã. Do đó, cậu không biết Phó Bác Nhã, càng không thể gặp Phó Bác Nhã…”
“Đợi đã, An An, cậu làm mình rối rồi!”
“Trời ơi, ý của tớ là nếu Phó Bác Nhã gặp cậu, chuyện cậu đổi thân phận với chị cậu Hạ Cẩm Hề sẽ bị lộ, biết chưa?”
“Ah!!” Tô Nhan Hề hít một hơi lạnh, hoảng sợ mở to hai mắt: “Đúng rồi, sao tớ lại quên mất việc này.”
“Hề Hề, đó là lý do cậu không nên đi tìm Phó Bác Nhã.”
“Nhưng mà..” Tô Nhan Hề đột nhiên trở nên uể oải: “Sao lại thế này, phải làm sao đây? Tớ thật sự, thật sự rất nhớ anh Bác Nhã.”
“Hề Hề..” Lục An An thoải mái vỗ vai cô: “Cậu chẳng phải đã nói Phó Bác Nhã đã có vợ chưa cưới ư? Cậu nên quên anh ấy đi. Hơn nữa, hiện tại cậu đã kết hôn rồi…”
“Tớ biết rồi, An An, cậu biết không? Tớ chưa từng có suy nghĩ không nên có, tớ chỉ đơn thuần muốn gặp anh ấy một lần thôi, nói cho anh biết tớ rất khỏe. Vì anh ấy, tớ sẽ sống tốt, tớ còn muốn cảm ơn anh ấy. Tớ còn muốn…”
“Còn muốn mời anh ấy ăn mì Đại Xan?”
“An An!”
Một câu nói của Lục An An đã phá hỏng cảm xúc bi thương của Tô Nhan Hề, cô liếc nhìn cô ấy có chút dở khóc dở cười.
“Tớ không keo kiệt, tớ sẽ mời anh Bác Nhã ăn thật nhiều món ngon!”
“Trọng sắc khinh bạn!” Lục An An lắc đầu, giả vờ bị thương nói: “Sao tớ lại có người bạn như cậu nhỉ!”
Tô Nhan Hề bật cười: “Bây giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa!”
Hai người nói chuyện rất lâu, mãi đến khi thời gian không còn sớm Lục An An mới lái xe đưa Tô Nhan Hề trở về nhà họ Cố.
Trước khi Lục An An rời đi, luôn miệng căn dặn Tô Nhan Hề không được gặp Phó Bác Nhã.
Tô Nhan Hề miễn cưỡng gật đầu: “Biết rồi, nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị, việc cậu cần làm bây giờ là trang điểm ăn mặc cho chính mình tham gia bữa tiệc với Cố Tây Thành. Nhớ kỹ, cậu là thiếu phu nhân họ Cố, bà chủ tịch của tập đoàn Long Thần. Nếu cậu đã đồng ý diễn vở kịch này, vậy thì hãy diễn cho tốt, không được làm những chuyện có thể vạch trần thân phận của cậu, cậu phải biết cậu không chọc nổi Cố Tây Thành đâu.”
“Được.” Lần đầu tiên Tô Nhan Hề nghĩ rằng, trò bịp bợm này thật ti tiện.
Cô quả thực không dám tưởng tượng, nếu như Cố Tây Thành biết được sẽ có hậu quả gì.
**
Mang theo tâm trạng phức tạp trở về nhà họ Cố, Tô Nhan Hề mặc quần áo xong xuôi theo thời gian đã hẹn.
Thấy mình trong gương mặt ủ mày chau, Tô Nhan Hề hơi ngẩn ra, cô lập tức xốc lại tinh thần.
Cố lên, Tô Nhan Hề.
Cô nhìn lại lễ phục của mình một chút, không có chỗ nào không ổn, lúc này mới yên tâm hơn.
Khi cô đi xuống lầu, Cố Tây Thành vừa vặn bước vào phòng khách.
Mắt hai người vô tình giao nhau, hai bên đều sửng sốt.
Tô Nhan Hề cảm thấy Cố Tây Thành trông rất đẹp trai. Hôm nay, anh mặc âu phục giày da giống như lúc trước, mà vẫn đẹp mắt như vậy.