Cô Vợ Tráo Đổi Của Tổng Tài

Chương 29.2: Hạ Cẩm Hề, cẩn thận

Cố gia, tối nay yên tĩnh một cách lạ thường.

Sáng sớm, tiếng chuông điện thoại reo làm Tô Nhan Hề tỉnh giấc.

Cô chau mày ngồi dậy, với tay lấy điện thoại.

Khi nhìn thấy số điện thoại hiện lên, cơn buồn ngủ của cô trong chớp mắt hoàn toàn tan biến.

Hạ Cẩm Hề, chính là Hạ Cẩm Hề.

Ánh mắt sợ hãi của cô liếc nhìn căn phòng một lượt, may mà Cố Tây Thành không ở đây, có lẽ anh đã đi làm rồi.

Nghĩ đến đây, Tô Nhan Hề mới nghe điện thoại.

“Hạ Cẩm Hề?

“Là tôi!”

“Bây giờ mẹ thế nào rồi, bà ấy ….”

“Mẹ rất ổn, cô không cần phải lo lắng! Tôi hỏi cô, tại sao Cố Tây Thành không kí văn kiện kế hoạch của công ty chúng tôi?”

Đối mặt với câu chất vấn của Hạ Cẩm Hề, Tô Nhan Hề thật sự không còn lời nào để nói, cũng rất không hài lòng.

“Tôi làm sao biết được, hoặc do văn kiện kế hoạch của bên cô không đủ tốt! Cho nên ……”

“Tôi sẽ cho người làm lại một bản khác, cô nhất định phải làm cho anh ta ký vào.”

“Việc này tôi không làm được, tôi muốn mẹ trở về ……”

“Cô không làm được thì vĩnh viễn đừng mong gặp được mẹ cô.”

“Cô …..”

“Hạ Cẩm Hề, cô đang làm cái gì vậy?

“A ….”

Đột nhiên, giọng của Cố Tây Thành từ sau lưng Tô Nhan Hề truyền đến, làm cô giật mình, chiếc điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất cái độp.

Cô bỗng dưng quay đầu, chỉ thấy Cố Tây Thành đang dùng khăn lau tóc, bước ra từ phòng tắm.

Trời ơi, anh đang ở đây!

Vậy thì, anh có nghe được cái gì không?

“Anh …… anh vẫn luôn ở đây ……”

“Hạ Cẩm Hề, mặc quần áo chỉnh tề vào!”

“Hả? Cái gì?”

Tô Nhan Hề không hiểu, nhìn theo ánh mắt của anh nhìn xuống cơ thể mình, khuy áo ngủ của cô sao lại tuột ra rồi?

Hơn nữa …… còn lộ ra một nửa đôi gò bồng đảo.

“A a a a …… không được nhìn!!!” Tô Nhan Hề định thần lại, kinh ngạc la toáng lên.

Cô lúng túng ngỡ ngàng muốn cài lại nút áo, nhưng khuy áo lại mất rồi

Thế là, chỉ có thể gắng sức kéo áo lại.

Nhưng cứ nghĩ đến khi nãy rõ ràng bị Cố Tây Thành nhìn thấy rồi, toàn thân cô bỗng cảm thấy không thoải mái.

Trong khoảnh khắc này lý trí cũng tan biến, cô không quan tâm được thứ khác nữa, xông lên lấy tay che mắt của Cố Tây Thành.

“Anh là tên lưu manh, sao có thể nhìn trộm tôi? Mau nhắm mắt lại!!!”

“Hạ Cẩm Hề, buông tay ra!!

“Không được, Cố Tây Thành, hoá ra anh là tên tiểu nhân bỉ ổi như vậy, thừa nước đυ.c thả câu! “......”

“Cô nói nhảm gì vậy?” Cố Tây Thành tối mặt, anh làm cái gì?

Không phải có lòng tốt nhắc nhở cô, khuy áo cô tuột rồi sao?

“Tôi mới không nói nhảm, anh lại vô liêm sỉ nhìn trộm tôi!”

“Tôi không có!” Vô tình nhìn thấy thôi.

“Anh còn xảo biện, đồ háo sắc!

Lại dám mắng anh háo sắc, Cố Tây Thành nổi giận!

“Hạ Cẩm Hề, tôi sẽ cho cô biết thế nào là háo sắc!”

Nói xong, Cố Tây Thành dùng lực, đè Tô Nhan Hề đang che mắt mình lên ghế sofa.

Đột nhiên thay đổi doạ Tô Nhan Hề mơ hồ, nhìn khuôn mặt anh tuấn trong gang tấc, dường như thoáng cái biến thành đầu sói.

Cô đột ngột hét toáng lên:

“A a a, háo sắc …..”

Cố Tây Thành không ngờ cô phản ứng mãnh liệt như vậy, màng nhĩ xém chút bị cô làm thủng luôn rồi.

“Cô bình tĩnh chút đi!!”

“Cứu tôi với, có kẻ háo sắc! Cứu ……”

“Cô im miệng cho tôi!” Người phụ nữ này đúng là hết mói.

“Có ai không, cứu tôi với, a a ……”

Rầm …... đột nhiên, cửa phòng thật sự bị đẩy ra, hình như nghe thấy tiếng kêu của Tô Nhan Hề.

Do tiếng động vô cùng lớn nên hai người trên chiếc sofa đều ngỡ ngàng.

Họ đồng thời nhìn về phía cửa phòng.

Chỉ thấy Cố phu nhân đi cùng đám người giúp việc đứng trước cửa, mang theo sự phẫn nộ nhìn bọn họ.

Còn đám người giúp việc phía sau, người thì kinh ngạc, người thì lén cười.

Tô Nhan Hề nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Cô chuyển tầm nhìn mới phát hiện Cố Tây Thành đang đè trên người mình.

Cô lập tức trừng to mắt, không chút do dự đẩy Cố Tây Thành ra.

“Lưu manh!”

Cố Tây Thành nhất thời không phòng bị nên bị đẩy ngã xuống sàn, trước giờ chưa từng thảm hại như vậy.

Cố phu nhân không tài nào chịu nổi nữa, cuối cùng lên tiếng: “Hai con lập tức mặc quần áo chỉnh tề rồi tới phòng sách cho bà!”

Cố Tây Thành lạnh lùng, nhanh chóng đứng dậy, không hài lòng trừng mắt nhìn Tô Nhan Hề.

Tô Nhan Hề cũng trừng lại anh: “Hừ! Đồ không biết xấu hổ!

Nói xong, cô nhanh chóng chạy vào phòng rửa mặt, tránh phải lộ hàng lần nữa.

Cố Tây Thành trừng mắt nhìn bóng lưng cảu cô, tức không thể chịu được.

Đây rốt cuộc là người phụ nữ thế nào vậy!