Cô Vợ Tráo Đổi Của Tổng Tài

Chương 28.2: Một nụ hôn thân mật

“Hạ Cẩm Hề!” Giọng Cố Tây Thành đột nhiên từ sau lưng truyền đến.

Tô Nhan Hề ôm cô bé vội vàng xoay người, vừa hay nhìn thấy Cố Tây Thành đang đi tới.

Biểu cảm cô hơi ngơ ngẩn: “Anh ……”

“Không phải mua kem sao? Sao còn ở đây?”

Sự bất mãn của Cố đại thiếu gia đã hiện rõ trong giọng đầy chất vấn, thật ra, anh mới vừa đi đến quán kem không thấy bóng dáng người nào đó thì đã rất không vui.

“Oa hu hu, em muốn cha em ……”

Cô bé vừa được Tô Nhan Hề dỗ nín đột nhiên lại khóc lên, ánh mắt kinh sợ chăm chú nhìn Cố Tây Thành.

Tô Nhan Hề nhìn dáng vẻ đáng thương của cô bé, lập tức nói với Cố Tây Thành: “Anh không cần lớn tiếng như vậy, sẽ dọa đến con bé đó.”

Cố Tây Thành nhìn cô bé, lông mày lập tức nhăn lại.

“Con bé nhem nhuốc này là ai?

“Tôi cũng không biết con bé là ai! Cô bé lạc đừơng.”

“Hạ Cẩm Hề!” Cố Tây Thành thật muốn cạy đầu cô ra, nhìn xem bên trong cái gì: “Không quen biết, cô ôm nó làm cái gì?

Tô Nhan Hề chớp hai mắt vô tội:

“Con bé …… Con bé và cha mình lạc nhau, nhìn tội nghiệp mà.”

“Sau đó?”

“Sau đó chúng ta giúp con bé tìm cha của bé được không?

“ ……” Cố Tây Thành chán nản, bỗng xoay người.

“Nè, anh đi đâu đấy?” Tô Nhan Hề nhanh tay bắt lấy anh: “Chúng ta gặp được chuyện như vậy không thể khoanh tay đứng nhìn, lỡ con bé gặp phải kẻ lừa đảo thì làm sao?”

Cố Tây Thành đau đầu xoa huyệt thái dương, người phụ nữ này quả đúng là tai họa.

“Vậy cô muốn làm sao? Cô biết nhà con bé ở đâu không? Biết cha nó là ai không?”

Tô Nhan Hề suy nghĩ một hồi thì lắc đầu: “Không biết!

“Hạ Cẩm Hề, lượng sức mà làm cô hiểu không?”

“Tôi hiểu! Cho nên tôi muốn xin Cố đại công tử không gì không làm được, giúp cô bé đáng thương của chúng ta tìm được cha của mình đi.”

“ Cô……” Cố Tây Thành chưa bao giờ gặp qua cô gái thích lo chuyện bao đồng lại vô sỉ đến cực điểm như thế.

“Làm ơn, làm ơn đi mà!” Tô Nhan Hề nhìn anh một cách dịu dàng không ít, thế là tóm lấy cơ hội, nhẹ giọng từ tốn cầu xin anh.

Cố Tây Thành lạnh lùng nhìn cô trong chốc lát, cuối cùng lấy điện thoại gọi vào số quen thuộc.

Thấy anh như thế, nét cười trên mặt Tô Nhan Hề dần giãn ra: “Cố Tây Thành, anh đúng là người tốt!”

Nói xong, cô vẫn ôm cô bé đi tới gần Cố Tây Thành.

“Cô bé đáng thương, chúng ta cùng hôn chú để bày tỏ ý cảm ơn được không?”

Cô bé nín khóc mà cười, vội vàng gật đầu.

Thế là, Tô Nhan Hề ôm cô bé cùng nhón mũi chân, ở hai bên Cố Tây Thành ấn nhẹ một hôn trên khuôn mặt tuấn tú.

Cố Tây Thành vì đang gọi điện thoại không kịp phản ứng lại, sau khi thấy có cảm giác mát mát trên mặt, anh liền đứng hình.

Tay cầm điện thoại bất giác ra sức nắm chặt hơn.

Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm gương mặt một lớn một nhỏ đang mỉm cười, chỗ mềm yếu nhất trong lòng, dường như bị cái gì đó tác động nhẹ vào.

Mà người làm ra đã ôm đừa trẻ cười chạy đi, đến tiệm kem ly: “Cô bé, chị mời em ăn kem nha.”

“Cảm ơn chị!”

……

Cố Tây Thành đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn bóng lưng bọn họ, tầm nhìn dường như bị dừng lại.

“Anh ơi, cái này cho anh!”

Không biết khi nào, một người đàn ông ngoại quốc khoảng bốn mươi tuổi đi tới, anh đưa Cố Tây Thành đang ngẩn người một bức ảnh.

Cố Tây Thành lúc này mới lấy lại tinh thần, khôi phục vẻ hờ hững vốn có.

Hai con mắt thâm sâu híp lại, nhận lấy ảnh chụp đối phương đưa cho anh.

Anh cúi mắt nhìn, lại là hình ảnh anh vừa bị hôn kia.

Trong bức ảnh, Tô Nhan Hề và cô bé cười vô cùng rạng rỡ.

Cứ thế, khóe miệng anh cũng bất giác nhếch lên mà không tự biết.

“Anh ơi, anh thật may mắn, có vợ và con đáng yêu như vậy, chúc anh hạnh phúc mãi mãi.” Người đàn ông ngoại quốc dùng tiếng Pháp nói lưu loát, vừa cười vừa vỗ vai anh, lúc này mới rời khỏi.

Thân hình cao lớn của Cố Tây Thành đứng dưới ánh đèn, ánh mắt trở nên dịu dàng vài phần.

“Nè nè, Cố đại công tử, anh có đang nói chuyện không đấy? Xảy ra chuyện gì thế?

Trong điện thoại, giọng Tư Đồ Sóc gấp gáp từ bên trong truyền đến.

Đâu ra kiểu gọi điện thoại mà không nói gì, cũng đây phải cá tháng tư.

Sau vô số tiếng oán giận của Tư Đồ Sóc, Cố Tây Thành cuối cùng cũng thu lại suy nghĩ.

Anh lại một lần nhìn thoáng qua bức ảnh trong tay, rồi mới thoả mãn cất vào.

“Tư Đồ Sóc, thay tôi tìm người!