Chỉ là, sau khi cô đi vào phòng khách thoáng nhìn thấy người ngồi trên ghế sô pha, cả người đều trở nên không tự nhiên.
Bà cụ Cố, hơn nữa là Bà cụ Cố với vẻ mặt nghiêm túc, giờ này khắc này đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tô Nhan Hề nhịn không được run rẩy, trời ạ, sao cô lại quên mất ở nhà còn có một nhân vật này nữa cơ chứ.
Khóe miệng cứng ngắc nói không nên lời, bây giờ cô có một cảm xúc muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng mà, cô chỉ có thể nghĩ, không dám hành động.
Cô chỉ biết âm thầm cắn răng, yên lặng tiến lại, mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên, bày ra một bộ dáng ngoan ngoãn.
"... Bà nội!"
"Còn biết trở về à?" Bà Cố hừ lạnh, tỏ rõ thái độ không vui, ánh mắt nghiêm khắc đánh giá Tô Nhan Hề: "Cha cô nói cô đã rời khỏi nhà họ Hạ từ sớm rồi, thế mà vì sao mà đến giờ này mới trở về, cô đã đi đâu? Còn nữa, cô nhìn xem bộ dạng của cô bây giờ đi, quần áo không chỉnh tề, không đi giày nữa, cô có biết cô là cô chủ nhà họ Cố không? Có phải cô cảm thấy thanh danh của nhà họ Cố có thể mặc cô chà đạp hay không?!"
"Không phải đâu bà nội, con không có!" Tô Nhan Hề vội vàng lắc đầu, sao tự nhiên chuyện này lại liên quan đến danh dự của nhà họ Cố rồi chứ: "Con xin lỗi, bà nội, con là vì..."
"Mặc kệ là vì sao, cô đều không thể làm ra những hành vi như thế này! Nếu để cho đám phóng viên kia chụp được dáng vẻ của cô như thế này, vậy thì phải làm sao bây giờ?"
"Con..." Tô Nhan Hề không biết phải giải thích thế nào, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Tây Thành đang đứng bên cạnh, hy vọng anh có thể giúp mình nói tốt vài câu.
Tối nay là ngoài ý muốn, cô cũng không muốn như vậy mà.
Nhưng mà, người nào đó có vẻ căn bản không có phát hiện được ánh mắt của cô, làm như không có chuyện gì ngồi xuống ghế sô pha, như thể mọi việc không liên quan đến mình.
Tô Nhan Hề phiền muộn đến cực điểm, cuối cùng bất đắc dĩ mà cúi đầu xuống: "Con xin lỗi bà nội, lần sau con nhất định sẽ chú ý, không phạm sai lầm nữa ạ."
Bà Cố có vẻ không nghĩ cô lại nhanh chóng nhận sai như vậy, tự nhiên lại có cảm giác như đánh vào gối bông vậy, chưa kịp xả hết giận thì gối bông đã mềm lũn rồi.
Vì vậy, tức giận mà liếc xéo cô một cái: "Vậy cô nói thử xem, cô đã làm sai cái gì?"
Tô Nhan Hề chớp chớp đôi mắt vô tội, thật ra cô thấy mình căn bản không có làm sai chuyện gì cả, chẳng lẻ không nên cứu giúp khi bạn mình gặp nguy hiểm sao?
Nhưng mà bà nội đã nói mình sai rồi, vậy cô còn biết phải làm như thế nào đây?
"Bà nội nói con sai ở đâu thì chính là con sai, con cam đoan sẽ sửa lại!"
Con cháu trong nhà là phải nghe lời người lớn!
"Khụ khụ..." Bà Cố bị sặc nước, vội đặt chén trà trong tay xuống bàn bên cạnh.
Tô Nhan Hề thấy thế, vội vàng đi lên vỗ nhè nhẹ lên lưng cho bà cụ.
"Con xin lỗi, bà nội, đều là do con không tốt!"
"Được rồi!" Bà Cố hất tay của cô ra: "Bắt đầu từ ngày mai, nếu không có lệnh của tôi, không được rời khỏi nhà họ Cố nửa bước!"
Con bé này, phải dạy dỗ tử tế lại mới được, quá hư hỏng rồi.
Nói xong, bà Cố đứng dậy, được người giúp việc đỡ đi lên lầu, bỏ lại Tô Nhan Hề ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Chẳng lẽ, cô lại làm sai cái gì sao?
Cố Tây Thành nãy giờ vẫn im lặng, nhắm hai mắt lại rồi lại mở ra, sau đó đánh giá cô đang đứng ngây ngốc tại hỗ.
Là ai nói với anh rằng Hạ Cẩm Hề là một cái cô gái thông minh cơ chứ?
——
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Nhan Hề cả đêm trằn trọc không thể ngủ được, trong lòng cứ suy nghĩ mãi đến lời nói của bà nội.
Khó khăn lắm cô mới ngủ được, thì lại bị người giúp việc đánh thức vào sáng sớm.
Cô khó chịu rời giường, có chút không vui mà nhìn hị: "Sáng sớm mà mọi người lại làm gì thế?"
"Rất xin lỗi cô chủ, là Lão phu nhân bảo chúng tôi mời cô xuống lầu ạ."
"Lão... Lão phu nhân?" Nghe thấy ba chữ này, Tô Nhan Hề lập tức tỉnh ngủ.
"Cho tôi năm phút đồng hồ, tôi sẽ xuống ngay!"