“Làm bạn với các cậu bao lâu nay mà giờ tôi mới biết các cậu có thiên phú am hiểu cặn kẽ phụ nữ như vậy! Nếu các cậu cảm thấy cuộc sống này quá nhàm chán thì tôi vừa hay cũng nghe nói trưởng bối trong nhà các cậu đang vì các cậu mà không ngừng tìm kiếm đối tượng kết hôn phù hợp. Không thì để tôi nói với bà nội một tiếng, giúp cả ba người thúc đẩy nhanh tiến độ một chút!? Anh em với nhau cả, càng sớm ngày hoàn thành chuyện tốt cả đời cho các cậu thì tôi càng mừng.”
Mộ Liêm Xuyên “...”
Thương Chấn “...”
“Khụ khụ, tôi không hề nói gì nha!” Tư Đồ Sóc vội đẩy sạch quan hệ, “Tôi đây là đến uống rượu! Mau đi lên nào!”
“Đến, uống rượu!” Mộ Liêm Xuyên cũng phản ứng cực mau, nhanh chóng chạy theo Tư Đồ Sóc, dáng vẻ chạy trối chết không quay đầu lại.
“...” Thương Chấn nhìn hai thằng bạn đã chạy mất, ho khan hai tiếng, “Bọn tôi đùa một tí thôi ấy mà!”
Cố Tây Thành nhắm lại đôi mắt, khóe miệng khẽ nhếch, “Tôi cũng chỉ đùa các cậu chút thôi!”
Hai người cùng nhìn nhau cười, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa mà cất bước chuẩn bị đi vào Cung Tước. Đột nhiên ngay lúc này trước mặt Cố Tây Thành từ trên trời rơi xuống một vật thể làm anh giật mình dừng lại.
Cố Tây Thành liếc nhìn vật thể vừa rơi xuống, là một chuỗi vòng tay pha lê, nó nằm đó phát sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Anh ban đầu không quá để ý mà bước qua nhưng bỗng nhiên nhớ lại một màn tối qua, người nào đó trên tay hình như cũng đeo một cái vòng như vậy.
Cố Tây Thành nheo mắt, xoay người nhặt chuỗi vòng lên xem xét tỉ mỉ. Đến cả màu sắc cũng giống nhau như đúc, trên đời này sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?
“Là người nào ném!” Thương Chấn luôn là người cực kì cảnh giác cũng không chú ý tới, nghi ngờ nhìn lướt một vòng xung quanh.
Tư Đồ Sóc và Mộ Liêm Xuyên phát hiện đi lâu như vậy mà hai người kia thậm chí chưa bước chân vào cửa nên liền quay lại tìm.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Chiếc vòng tay pha lê này là của cô ấy sao?
Nhưng mà tại sao lại có thể xuất hiện ở đây chứ?
Hơn nữa lại là từ phía trên rơi xuống!
Cố Tây Thành nghĩ tới một vài trường hợp xấu, sắc mặt trầm xuống, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên trên. Trong chốc lát liền nhìn thấy bên cạnh rào chắn tầng thượng có một bóng hình đang lay động. Giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào vậy.
Dự cảm không lành ập đến bủa vây lấy làm lòng anh nóng như lửa đốt, “...Hạ Cẩm Hề!”
Cố Tây Thành thu hồi ánh mắt, cả người căng cứng lao vào Cung Tước. Tốc độ kia làm đám người Thương Chấn ngạc nhiên sợ hãi, nhao nhao cùng nhìn lên xem xem xảy ra chuyện gì.
Thương Chấn nheo mắt nhìn sau đó nhướng cao mày, “Liêm Xuyên, xảy ra chuyện rồi!”
Mộ Liêm Xuyên cũng đã nhìn thấy, gương mặt tuấn tú tái mét quát ầm về phía bảo vệ đứng ở cửa Cung Tước, “Lập tức gọi cứu hộ! Mau lên!”
Dứt lời anh ta liền đi nhanh vào Cung Tước, anh ta thật muốn xem xem là ai có gan lớn như vậy, dám gây sự ở địa bàn của anh ta.
Thế nhưng Tư Đồ Sóc nhìn mãi chưa rõ, “Người phía trên là ai mà các cậu hoảng thế?”
“Chị dâu!”
“Khụ!!! Ai!? Cậu bảo ai cơ!?”
Thương Chấn ghét bỏ liếc mắt nhìn thằng bạn ngớ ngẩn một cái, cũng xoay người đi vào Cung Tước.
“Ấy, cậu chờ tôi với!” Tư Đồ Sóc chạy theo gọi, sự tò mò trong lòng bốc lên cao ngút.
-------
Tầng cao nhất.
“Thả ra, các người thả tôi ra!!! Tránh ra…”
Tô Nhan Hề liều mạng giãy dụa, nước mắt lăn dài chảy xuống theo khuôn mặt đỏ ửng.
Sức lực của cô rất nhanh đã sắp cạn nhưng cô vẫn không chịu khuất phục. Nếu không cả cô và Lục An An liền xong đời.
Nghĩ tới như vậy, cô càng ra sức lấy cả tay cả chân đấm đá vào người đối phương nhưng chúng không hề có ý định bỏ qua cho cô. Tô Nhan Hề mạnh mẽ cắn xuống đôi tay đang ghì lấy cô một nhát thật sâu.
“Ah! Con nhóc chết tiệt!”
Người đàn ông bị cắn đau, vung tay lại tát xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mấy cái. Nước mắt chảy xuống ướt đẫm càng khiến đôi má bị đánh bỏng rát, gã chẳng những không thương tiếc mà còn mạnh tay đẩy cô ngã ngửa ra sau.
Tô Nhan Hề bị ném đập người vào lan can một lần nữa, hông va phải thành đầy đau đớn nhưng vẫn không ngừng cố gắng lùi về phía sau. Nước mắt vẫn rơi nhưng gương mặt cô bây giờ không hề yếu đuối. Cô cố trụ thân mình bám lấy lan can, dùng nó làm điểm tựa ổn định lại cơ thể lảo đảo sắp ngã.
Đợi Tô Nhan Hề đứng vững liền dùng khuôn mặt đầy vết nước nhưng vô cùng quật cường nhìn kẻ khốn nạn đang tiến gần đến, “Các ngươi đừng qua đây! Mau cút đi!” Làm ơn… đừng qua đây, ngàn vạn lần đừng tới đây.
“Hừ!” Đối phương căn bản không nghe Tô Nhan Hề nói, thậm chí còn đột nhiên nổi lên hứng thú càng sâu, gã đưa tay mở ra nút áo, “Nếu ngươi đã không nghe lời như vậy, hôm nay ông đây sẽ ở chỗ này làm chết ngươi luôn!”
“Khốn nạn! Ngươi là đồ không biết xấu hổ!” Nhìn thấy tên kia đã cởi gần hết quần áo, cô hoảng sợ kêu to, “Đừng có tới đây! Nếu các người dám tới, tôi sẽ… tôi sẽ từ đây nhảy xuống!”
Tô Nhan Hề nhìn xuống phía bên dưới tầng là cửa chính sáng rực rỡ mà lòng cô lại đầy tuyệt vọng. Có lẽ cô không còn lựa chọn nào khác rồi.
Ngây ngẩn một giây, tiếp đó cô liền nhanh chóng trèo ra ngoài phía rìa ban công sân thượng. Hai tay cô nắm chặt lan can, ánh mặt kiên quyết đối diện với tên đàn ông kia.
“Tôi nói được làm được! Nếu như mấy người dám tới gần, tôi thật sự sẽ nhảy xuống!”