Có người đẹp chủ động tới làm bạn, ông chủ đầu trọc cũng không để ý xem hai người đã từng gặp mặt hay chưa. Ông ta cười híp cả mắt, gật gật đầu.
“Được! Đi nào! Chúng ta cùng đi uống rượu, uống rượu nào!”
“Tôi thích chính là dạng người hào phóng như ông chủ đây nhất, phải không say không về!” Tô Nhan Hề vừa nói vừa bước nhanh vào trong quán.
Hai tên vệ sĩ nhìn một màn này, mặc dù vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi vào. Ở trong Cung Tước, tiếng nhạc tràn vào màng nhĩ đinh tai nhức óc!
Tô Nhan Hề không tự chủ cau mày một cái, buông tay ra khỏi ông chủ đầu trọc kia, dự định rút lui. Nào ngờ tên đó lại phản ứng cực nhanh chộp lấy tay cô, “Em đi đâu thế người đẹp?”
“Ha ha…” Tô Nhan Hề cười gượng hai tiếng, lặng lẽ rút tay mình ra khỏi tay ông ta, “Người ta muốn đi vệ sinh, ông chủ cứ đợi một lát đi!”
“Được rồi, tôi đợi đó nha!” Ông chủ đầu trọc liên tục gật đầu, bị nụ cười của cô làm cho trong lòng mềm nhũn không hề nghi ngờ gì.
Cô mau chóng nhân cơ hội mà chạy đi. Nhưng mà đây là lần đầu tiên Tô Nhan Hề tới Cung Tước nên đối với bố cục ở đây cô hoàn toàn không biết gì, vòng tới vòng lui cũng chẳng tìm được nhà vệ sinh ở đâu.
Cuối cùng hết cách, cô đành phải xuyên qua đám người đang quay cuồng nhảy nhót mà kéo lấy một phục vụ, “Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu thế?”
“Cô đi lên tầng hai, đi dọc hành lang rồi rẽ trái là sẽ tới.”
“Cảm ơn nhiều!” Cô không nói lời dư thừa, mau chóng đi lên theo lời của phục vụ kia vừa nói.
An An, cậu nhất định phải đợi tớ!
Hành lang tầng hai không hề ồn ào như bên dưới, cô vừa mới lên tới nơi đã nghe rõ tiếng thét chói tai của Lục An An. Tim cô đánh thịch một nhịp, mau chóng tăng tốc chạy tới hướng đó.