- Đương nhiên là không rồi, tôi sẽ tuân theo các điều khoản này. Chúng ta diễn một cặp vợ chồng ân ái, trước sau hoà thuận. Yên tâm đi tôi không kì thị tình yêu đồng giới.
Nói rồi, hạ thắt lưng nói:
- Bây giờ tôi buồn ngủ rồi, Cố tiên sinh. Chúc ngủ ngon.
Tô Nhan Hề nói rồi đắc ý đi về phía chiếc giường mềm mại, thật tốt, kể từ bây giờ chiếc giường to lớn này là của cô.
Hahaha…
Cố Tây Thành nhìn người phụ nữ leo lên chiếc giường của anh lại còn ngáy o o, anh thật sự rất muốn đem cô dựng dậy.
Rõ rõ ràng ràng mà nói với cô: Bổn thiếu gia không phải Gay!
Nhưng nhìn cô ta không tim không phổi mà ngủ say như chết, anh lại có một loại ý nghĩ không nỡ gọi cô dậy.
Cố Tây Thành thở dài, sau đó lên ghế sofa nghỉ ngơi.
Ở thành phố A có một tục lệ, thiếu nữ sau ba ngày xuất giá phải quay về nhà mình. Cho nên sau ba ngày Tô Nhan Hề được gả đến Cố gia nay phải quay về Hạ thị một chuyến.
Cố Tây Thành lấy lí do công việc bận rộn. Từ chối cùng cô quay về. Tô Nhan Hề cũng không tính toán gì vì bản thân cô cũng không muốn đặt chân đến Hạ gia. Nhưng mà thân phận hiện giờ khiến cô tìm không ra lí do để từ chối. Cuối cùng cô đem quà mà Cố gia đã chuẩn bị về Hạ gia.
Lúc nhìn thấy cánh cửa hoa quen thuộc của Hạ gia hiện ra, trong lòng cô lại có một trận đau đớn. Lúc nhỏ, cô chỉ có một kì vọng nhỏ nhoi là cánh cửa này có thể vì cô mà mở.
Cô kì vọng vào sự ban phát của bọn họ, bởi lúc nhỏ cô không có tiền để chữa bệnh cho mẹ. Chỉ hi vọng vào sự thương hại của bọn họ. Nhưng mỗi đêm trôi qua đáp lại sự chờ đợi của cô chỉ là sự lạnh nhạt của bọn họ.
Hôm nay, cô lại trở về nơi khiến cô từng đau đớn đến tuyệt vọng. Bước xuống xe Tô Nhan Hề nhẹ nhàng điềm đạm bước chân đi vào bên trong. Hạ gia suy tàn hơn so với năm đó, những thứ khác hầu như không thay đổi.
Cô nhớ năm đó cô đã từng trồng hoa ở đây, đã từng cùng mẹ quét dọn sạch sẽ hành lang lại còn dùng khăn lau từng đám bụi trên cửa lớn.
- Đại tiểu thư, cô đã về rồi.
Quản gia dùng giọng nói nhiệt tình nhất chào đón cô.
Cô cầm chiếc kính râm trong tay đeo lên mắt, che đậy đi tâm tình của mình.
- Hạ… Ba của tôi đâu rồi?
- Lão gia và phu nhân …đang ở trong phòng. Hình như…là đang cãi nhau.
- Tôi biết rồi, đến báo với bọn họ là tôi trở về rồi.
- Vâng, đại tiểu thư.
Quản gia lập tức quay đi, chậm rãi đi thông báo.
Tô Nhan Hề lạnh nhạt nhìn khắp nơi, quen thuộc mà đi đến phòng khách.
Không lâu sau, Hạ Chấn Đông từ từ đi xuống lầu.
- Cẩm Hề…
Tô Nhan Hề ngồi trên sofa hai tay nắm chặt lại, đầu cũng không hề ngẩng lên. Mãi đến khi Hạ Chấn Đông ngồi xuống kế bên, nói với cô:
- Cẩm Hề hôm nay ba cho người nấu mấy món mà con thích, hôm nay ở lại đây một đêm đi.
- Không cần đâu.
Tô Nhan Hề lạnh nhạt trả lời, lấy từ trong túi xách ra một xấp chi phiếu sau đó đặt lên bàn trà.
- Hôm nay con đến đây chỉ để đưa thứ này. Con còn có việc, đi trước.
Nói rồi nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài. Hạ Chấn Đông nhìn thấy chi phiếu, sắc mặt có chút đông cứng.
- Cẩm Hề, có phải con đang trách ba sắp xếp gả con cho Cố gia hay không. Nhưng ba cũng không còn cách nào khác nữa rồi…
Tô Nhan Hề bước vài bước liền dừng lại, nói với ông:
- Mọi việc đã như thế rồi, nói những lời đó thì còn tác dụng gì chứ, ba quan tâm nhất vẫn là Hạ thị.
Bất luận là cô, hay là Hạ Cẩm Hề đều vì ông ta mà đi trên một con đường quanh co.
Nhưng mà bọn họ cũng không thể đổ hết tội lỗi lên đầu ông ấy, suy cho cùng ông ấy cũng là người sinh ra bọn họ. Tô Nhan Hề thu hồi ánh mắt, quay người bước đi, cô không thể tiếp tục ở đây nữa, không khí ở chỗ này khiến cô khó thở.
…………………
Sau khi rời khỏi Hạ gia, Tô Nhan Hề cho tài xế của Cố gia về trước, còn bản thân một mình đi bộ trên đường. Khi đi đến ngã tư, liền cảm thấy có chút gì đó hoảng loạn, không biết bản thân đang đi về đâu đến đâu. Đột nhiên bị lạc, rất giống một đứa trẻ bị bỏ rơi, đứng một chỗ quay tới quay lui, cho đến khi trời tối, đèn đường cũng đã lên. Tô Nhan Hề mịt mờ trong lòng chua xót, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.