Sao Cốt Truyện Này Lạ Vậy

Chương 6

" Cháu làm sao vậy " anh vừa thở vừa hỏi

" Cháu không thích chú đứng nói chuyện vui vẻ với người khác , hơn nữa cái người hồi nãy còn được chú ôm nữa , cháu khoing thích "

" Chú với người ta chỉ là đồng nghiệp thôi cháu nghĩ gì vậy "

" Cháu không tin , hai người nói chuyện vui như vậy , chú còn ôm hắn "

Thẩm Lạc không nghĩ là Cố Ngôn lại nhớ kỹ chuyện đó như vậy , anh khẽ cười và bước lại gần hắn , anh choàng tay qua cổ hắn .

" Vậy chú tặng chú làm quà sinh nhật cho cháu được không " anh khẽ cười làm cho hắn càng thêm choáng váng .

Cố Ngôn ôm chặt lấy eo anh và cúi đầu xuống hôn anh anh , hai đôi môi quấn lấy nhau và trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy .

" Chú tối nay ở đây đợi cháu , tiệc xong cháu sẽ lên lấy quà sinh nhật của mình "

" Được thôi , nhưng đừng để chú chờ quá lâu , nếu không chú lại đi kiếm ai khác thì sao "

" Chú mà dám thì cháu sẽ xích chú lại "

" Thật là hung dữ mà …haha "

Thẩm Lạc hôn lên môi Cố Ngôn một cái : " Được rồi , cháu đi xuống đi , không ba mẹ lại kiếm bây giờ "

"Nhớ đợi cháu đó "

Cố Ngôn đi xuống sảnh tiệc , trên phòng chỉ có Thẩm Lạc đang ngồi trên sofa , anh lắc lư nhẹ ly rượu và thả hồn vào bài hát đang bật ,anh đang suy nghĩ về mối quan hệ của anh và Cố Ngôn .

Thì lúc này có tiếng mở cửa , anh tưởng là Cố Ngôn nên anh chỉ ngồi đó nhưng lúc này lại có giọng nói quen thuộc vang lên

" Cha , sao cha lại ở đây " Dương Như ngạc nhiên khi thấy Thẩm Lạc ngồi ở đây , không phải mẹ của Cố Ngôn nói rằng đây là phòng của Cố Ngôn sao , sao Thẩm Lạc lại ngồi đây .

" Ta ngồi đây thì có vấn đề gì sao , ngược lại là tại sao tiểu thư lại ở đây "

" Đây không phải phòng của Cố Ngôn sao , con chỉ muốn lên tặng quà cho cậu ấy thôi"

" Không phải Cố Ngôn đang ở dưới lầu sao , sao tiểu thư không tặng luôn mà lên đây làm gì " làm như anh không biết tâm tư của gia đình nữ chính vậy , không phải muốn hốt thằng con rể vàng sao. Mơ đi , anh làm sao để việc này thành hiện thực được .

" Đó là chuyện của con , còn tại sao cha lại ở đây "

" Hiện giờ ta không còn là cha của con nữa , xin đừng gọi ta là cha . Hơn nữa tại sao ta lại ở đây thì là do chủ nhân căn phòng mời ta ở đây thôi "

" Không thể nào , Cố Ngôn không thích bất kỳ ai vào phòng của mình cả , dù là phòng ở khách sạn đi chăng nữa "

" Tùy tiểu thư đây có tin hay không , nhưng nếu không có sự cho phép thì tôi làm sao có thể thoải mái ngồi đây "

" Con phải đi hỏi cho ra lẽ , con không tin " Dương Như dậm chân và bước ra khỏi phòng , cô không tin là Thẩm Lạc lại có thể ngồi đây , theo cô thấy thò Cố Ngôn cũng không thân thiết gì với Thẩm Lạc , hơn nữa sau khi về sống với cha ruột thì Dương Như mới hiểu được cuộc sống như nàng công chúa và giờ đây cô đã có thể bước chân vào cuộc sống thượng lưu , có thể đứng chung với gia đình nhà họ Cố ,Dương Như không muốn quay lại cuộc sống lúc trước .

Dù cho lúc trước Thẩm Lạc đối xử với cô rất tốt nhưng không thể đáp ứng được hết yêu cầu của cô nhưng bây giờ thì lại có thể .

Cô nhìn thấy Cố Ngôn đang đứng nói chuyện với bạn của hắn thì đi tới .

" Cố Ngôn , mình có thể nói chuyện riêng với bạn được không " Đám bạn của Cố Ngôn nhìn qua với ánh mắt trêu ghẹo

" Nữ thần kiếm mày kìa , vậy tụi tao đi trước à " bạn của Cố Ngôn nói và đá mắt qua mấy đứa khác , xong tụi nó kéo đi qua bàn khác nhường chỗ cho Cố Ngôn và Dương Như nói chuyện .

" Có chuyện gì sao " Cố Ngôn hỏi Dương Như .

" Mình …mình …đây là quà cho cậu " Dương Như chìa ra món quà mà bản thân tự tay chuẩn bị , cô thẹn thùng nhìn hắn .

" Cảm ơn cậu "

Cố Ngôn đưa tay nhận lấy , hai người im lặng không nói gì , Cố Ngôn nhìn người con gái đứng trước mặt : " Còn chuyện gì nữa sao "

" Mình muốn hỏi là cậu để cha mình ..à không .. ngài Thẩm ở trong phòng cậu sao "

" Cậu vô phòng mình sao , ai cho phép cậu vô phòng mình " lông mày của Cố Ngôn nhíu chặt lại , hắn khó chịu nhìn người trước mắt .

" Mình không cố ý ..tại cô nói mình có thể lên phòng cậu ..nên mình mới lên , nếu cậu không thích thì mình không lên nữa đâu "

Trong lòng Cố Ngôn rất khó chịu , phòng này là phòng của hắn , dù chỉ là ở khách sạn nhưng đây là phòng chuyên dụng của hắn , không ai được phép tiến vào mà không có sự cho phép của hắn cả .

" Thôi được rồi , cảm ơn cậu vì món quà , mình có việc đi trước " Cố Ngôn quay lưng bước đi để lại Dương Như đứng đó .

Hắn bước qua chỗ mẹ hắn , mẹ hắn đang đứng nói chuyện với những phu nhân của các ông chủ lớn .

" Mẹ ơi , con có thể nói chuyện riêng với mẹ không "

Cố Ngôn nói với mẹ hắn , mẹ hắn khẽ gật đầu với những người khác và quay lưng bước qua chỗ khác , Cố Ngôn đi theo sau mẹ của hắn .

" Tại sao mẹ lại chỉ cho Dương Như lên phòng con "

" Không phải tại mẹ thấy hai đứa thân thiết với nhau sao , hơn nữa mẹ thấy Dương Như cũng dễ thương "

" Con đã nói là con không thích rồi , sau này mẹ đừng cho ai lên phòng con cả , à ..mà hôm nay con không về nhà nhé , hôm nay con sẽ ngủ ở đây "

" Tùy con " mẹ của Cố Ngôn hơi ngạc nhiên nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều mà đồng ý .

" Vậy con lên phòng trước đây , dù sao con cũng đã hết bổn phận ở đây rồi "

" Đi đi " mẹ của hắn xua tay đuổi hắn đi.