Bí Mật

Chương 16: Vệt trắng và ᗪâʍ Ŧɦủy̠ (H)

Cổ họng Chu Tri Duẫn khàn khàn trêu chọc người mà không biết: "Tiểu Hàm, cha hoài nghi estrogen của con có vấn đề, cho nên muốn nhìn lôиɠ ʍυ của con, con đừng sợ, cha là bác sĩ, cha chỉ cần nhìn thoáng qua là biết.”

Hai má Chu Đình Hàm đỏ bừng lên, vén ngực sữa ra cho cha ruột xen, cho ông ấy ăn, cho ông ấy xoa, còn chưa đủ, còn muốn cởϊ qυầи cho ông ấy xem sao?

Nơi đó chính là nơi gần gũi nhất với tìиɧ ɖu͙©, cũng là nơi thân thể thần bí nhất của thân thể người phụ nữ, đã từng thấy nữ minh tinh lộ ra lưng, nhưng đã bao giờ thấy qua các cô lộ ra lông âʍ ɦộ chưa?

Nếu như lộ ra nơi đó, thì chính là trực tiếp đánh mình xuống ngựa!

Nếu như cởϊ qυầи, tuy rằng trên người mặc quần áo, nhưng kỳ thật cũng không khác gì với việc hoàn toàn trần trụi, một người con gái trưởng thành, có thể ở tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt cha mình sao?

Hơn nữa, vừa rồi khi ông ấy bú ɭϊếʍ núʍ ѵú của cô, hoa huyệt của cô ngứa ngáy tiết ra chút dâʍ ŧᏂủy̠, thanh âm từ tính vừa nãy của ông ấy, qυầи ɭóŧ của cô lại càng ướt hơn một chút, cô làm sao dám để ông ấy cởϊ qυầи của được chứ?

Bác sĩ là bác sĩ, nhưng bệnh nhân lại không phải là bệnh nhân, bệnh nhân dường như không coi cha mình là bác sĩ, ướt như vậy thật đáng xấu hổ mà!

Điều này sẽ khiến cho ông ấy nghĩ gì về cô đây? Cô có muốn làm người nữa không?

Thân thể mềm mại của cô cong lên, muốn giãy dụa đứng dậy, lại bị cha cô nắm lấy vòng eo thon, thanh âm lãnh đạm kiên trì mang theo cường thế quen thuộc của ông ấy vang lên: "Không nên kiêng kị khi khám bệnh. Bác sĩ nam khác nhìn thấy, còn cha của con không thể nhìn thấy? Con nghĩ cha của con là ai? Cha con chưa từng nhìn thấy thân thể của người đàn ông hay phụ nữ khác sao?”

Chu Tri Duẫn nói ra những lời như vậy, ngược lại làm cho Chu Đình Hàm thẹn với ông ấy, cảm thấy mình luôn làm ô uế người cha như tiên trên trời như thế này, rõ ràng là ý chí của mình bạc nhược, thân thể đáng xấu hổ đối với cha ruột có phản ứng, còn làm cho cha cô khổ sở, cho rằng cô không tín nhiệm ông ấy, ngẫm lại nếu cô không phải con gái ông ấy.

Ông ấy là bác sĩ chủ nhiệm khoa chỉnh hình, căn bản không có khả năng quan tâm vấn đề tắc sữa của cô, có nhìn thì cũng chỉ là lười biếng nhìn một cái, cô lộ ra bầu ngực sữa nên cảm thấy xấu hổ, đứng ở góc độ của ông ấy mà suy nghĩ, áp lực của ông ấy lại có thể tưởng tượng được sao?

Nếu như không phải cha ruột của cô, ông ấy tội gì phải đến, tự ôm việc cho mình sao?

Chu Đình Hàm cảm thấy nếu mình kiên trì cự tuyệt, thật sự là muốn làm tổn thương trái tim cha cô, lúc trước mình muốn sống muốn chết đòi gả cho phượng hoàng nam Triệu Mạnh Nhiên, mẹ cô không đồng ý, tuy rằng ông ấy cũng không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn là ông ấy ủng hộ cô, trả toàn bộ tiền mua nhà cho cô làm của hồi môn của cô.

Tân hôn hơn một năm, cô lại náo loạn đòi ly hôn, mẹ cô mặc kệ cô, còn ông ấy thì đón cô và Tiểu Bảo về, cũng không có như cô tưởng tượng: Nhìn xem, lúc trước cha nói cái gì? Bảo con đừng lấy anh ta, phải không?

Cha cô tốt như vậy, cô thật sự không nên làm cho ông ấy đau lòng, cũng càng không muốn nhìn thấy cục diện cha con chiến tranh lạnh, vì quan hệ cha con tự nhiên, vì tình phụ thân kéo dài, cô ngay cả bí mật lớn như Tiểu Bảo cũng giấu diếm, con cũng đã sinh, còn có cái gì không thể làm?

"Cha, cha biết không, hạ thể của phụ nữ đều sẽ có, có vệt trắng, con, con có thể trên quần cũng có..."

Chu Đình Hàm gian nan tự mình nói ra trước, như vậy đem dâʍ ɖị©ɧ vốn là tín hiệu cầu hoan nói là vệt trắng, nói vậy để cha cô khi nhìn thấy dấu vết trên quần cô sẽ không nghĩ tới đó là mật ong mà hoa huyệt của cô chảy ra mời gọi ông ấy vào.

Chu Tri Duẫn thấy con gái nằm trên giường một lần nữa, kính mỏng của hắn nhiễm một tầng sương trắng, che đi thần sắc chân thật trong đôi mắt phượng của hắn.

"Ừm. Cha biết điều đó. Vệt trắng cũng phải nhìn một chút, màu sắc, hương vị, đều phải nhìn xem có bình thường hay không.”

Chu Tri Duẫn thanh âm từ tính vững vàng, giọng điệu của một vị bác sĩ, chuyên gian xuất sắc, đắc đạo cao tăng cũng không nói quá, sắc dục của hắn đều trống rỗng, nhưng mà chỉ có Tiểu Bảo nhìn thấy trong đũng quần của ông ngoại cậu cất giấu một cây gậy thật to thật lớn, đem quần của ông ấy đâm thật cao thật cao, thậm chí đỉnh cây gậy còn động đậy, Tiểu Bảo cực kỳ tò mò, liền nhìn chằm chằm vào ông ngoại cậu.

Sau đó, cậu nhìn thấy bàn tay ngọc cốt xinh đẹp của ông ngoại khẽ nâng mông mẹ cậu lên, sau đó cởi nút áo mẹ cậu, sau đó kéo khóa kéo ra, cậu nhìn thấy bụng mẹ cậu phập phồng đến lợi hại, yết hầu ông ngoại cậu vẫn trượt, hai mắt nhìn chằm chằm vào thắt lưng của mẹ, tay ông ngoại túm lấy, quần mẹ cởi đến đùi, lộ ra qυầи ɭóŧ bên trong màu be thêu một đóa hoa huệ, ông ngoại nắm lấy mép qυầи ɭóŧ kia, cùng với quần jeans cởi ra đến đầu gối mẹ, lộ ra chỗ mẹ rất ít khi lộ ra.

Mặc dù cậu không gặp nhiều, nhưng cậu biết, đó là nơi mẹ đi tiểu, mỗi lần mẹ đi tiểu đều cởϊ qυầи như vậy, lộ ra nơi mà cậu cảm thấy rất bí ẩn.

Làm thế nào nó có thể không bí ẩn? Không phải loại gà con tiểu nướ© ŧıểυ như của cậu, hơn nữa còn được bao phủ bởi "tóc" đặc biệt rậm rạp đen kịt, đen đến sáng bóng, loại "tóc" này, cha cũng có, cậu đã gặp qua nhiều lần, cha đè ép mẹ, hai người giao hòa cùng một chỗ, làm cho cậu không phân biệt được, cái nào là của cha, cái nào là của mẹ.