"Tiểu Bảo, đừng khóc, đừng khóc, chúng ta đổi sang ăn bên khác được không nào." Chu Đình Hàm phát hiện bầu ngực bên phải không ra sữa, liền vội vàng đổi sang bầu ngực bên trái cho con trai ăn.
Tiểu Bảo thay đổi kho thóc, phát hiện vẫn là một trận trống rỗng, trong miệng nhỏ không hút được bất kỳ giọt sữa nào, người nhỏ bé tỏ vẻ vô cùng thương tâm, ăn không được sữa không nói, còn bị mẹ lừa gạt, cậu rất thương tâm, từng hạt đậu vàng rơi xuống, nức nở khóc rất đáng thương.
Chu Đình Hàm vừa vội vừa tức giận: "Bình thường đều ăn không hết, sao hôm nay không có sữa chứ? Rõ ràng trướng lên căn bản không phải là không có sữa nha..."
Cô đột nhiên dừng lại, bởi vì một thân ảnh cao lớn cúi người lại, mang theo hương thuốc bắc.
Chu Đình Hàm cuống quít muốn kéo vạt áo xuống, che ngực trần trụi, lại bị người đàn ông đưa tay đỡ, há miệng chuẩn xác ngậm núʍ ѵú phải của cô!
Cả người Chu Đình Hàm đều cứng đờ, trên mặt nóng lên, tiểu huyệt thịt cực nhanh co giật vài cái, giống như đi tiểu vậy, không tự chủ chảy ra một dòng nước, cô ướt...
Cô chỉ bị cha ngậm núʍ ѵú, liền dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ngập...
Chu Đình Hàm trong đầu "oanh" một tiếng, không dám nhìn cái đầu xinh đẹp đang vùi ở ngực cô, cố gắng bỏ qua cái miệng ấm áp của cha cô bao bọc núʍ ѵú của cô mang đến cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng thoải mái.
Cổ họng cô có chút run rẩy, đưa tay đẩy hắn ra: “Cha ơi, cha đang làm gì vậy... Cha không thể..."
Chu Tri Duẫn ngẩng đầu lên từ ngực con gái, nhẹ nhàng phun ra núʍ ѵú lớn màu đỏ rượu, phía trên đều là nước miếng của hắn.
"Không thể cái gì? Bây giờ có cách nào tốt hơn để giúp con cho Tiểu Bảo bú không? Thân phận hiện tại của cha không phải là cha của con, mà là bác sĩ của con, con thả lỏng, chẳng lẽ con muốn Tiểu Bảo khóc mãi sao? Rồi làm tổn thương cổ họng nó sao?”
"..." Chu Đình Hàm cảm thấy mình tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học, nhưng mà đối mặt với lời nói này của cha cô, cô lại không nói nên lời.
Cha cô đích thật là bác sĩ, ông ấy đúng là rất trấn định lại tự nhiên, ngược lại là mình đỏ mặt thở hổn hển, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng ướt đẫm, có lẽ cô thật sự giống như nhìn ông ấy qua một lớp kính màu, giống như chuyện ngoài ý muốn một năm trước, chuyện lớn như vậy, nhưng sau đó, ông ấy cũng không có bất kỳ hành động khác thường nào với cô, làm cho cô cảm thấy may mắn với lựa chọn của mình, nếu lúc ấy cô náo loạn, hai cha con sẽ không còn khả năng ở chung một cách tự nhiên nữa.
Nghĩ đến lần này, cũng là cô quá mẫn cảm, bởi vì lần ngoài ý muốn kia mà tự làm chủ luôn đặt cha mình ở một vị trí nguy hiểm.
Chu Tri Duẫn thấy con gái trầm mặc không kháng cự nữa, lại ngậm núʍ ѵú của cô, đôi môi mỏng đỏ tươi gợi cảm ngậm đầu ngực lớn hơn người thường rất nhiều của cô, một bên dùng sức mυ'ŧ, một bên dùng đầu lưỡi liếʍ núʍ ѵú sữa.
Tiểu Bảo nháo không sữa ăn nhận thấy có người cùng cậu tranh khẩu phần ăn, tò mò nhìn qua, nhìn thấy ông ngoại mυ'ŧ lấy từng ngụm từng ngụm sữa của mẹ cậu, cậu chưa từng thấy qua ông ngoại như vậy, núʍ ѵú của mẹ ở trong miệng ông ngoại chợt ẩn lúc hiện, tiếng mυ'ŧ chậc chậc đều làm cho cậu cảm thấy ngạc nhiên, dần dần quên khóc nháo, mở to một đôi nho đen lưu ly, tò mò nhìn ông ngoại bú như một đứa trẻ.
Tiểu Bảo nhìn đến thất thần, Chu Đình Hàm lại nhịn rất vất vả, cô không biết có nên nhắc nhở cha cô hay không, ngậm núʍ ѵú dùng sức hút là tốt rồi, không nên dùng tay xoa, không nên lấy răng mài nhẹ núʍ ѵú của cô, không nên lấy đầu lưỡi gạt núʍ ѵú của cô, điều này sẽ làm cho cô nghĩ đây không phải là hỗ trợ thông sữa, mà là một mắt xích trong chuyện tìиɧ ɖu͙© giữa nam và nữ, dù sao Triệu Mạnh Nhiên, còn có ông ấy một năm trước, đều là trong quá trình làʍ t̠ìиɦ với cô mới ăn sữa của cô như vậy.
Nhưng cha là một bác sĩ, có lẽ ông ấy đang làm việc tốt giúp mình?
Chính mình lên tiếng nhắc nhở, vạn nhất hiểu lầm ông ấy, chẳng phải là làm cho ông ấy xấu hổ lại khổ sở sao?
Chu Đình Hàm lần nữa lựa chọn trầm mặc, cắn môi, nhịn lấy qυầи ɭóŧ ướt đẫm không thoải mái, cảm thụ được đôi tay to hơi lạnh thon dài của ba cô xoa xoa sữa của cô, núʍ ѵú theo đầu lưỡi linh hoạt của ông ấy nhảy múa, ngoài cửa như có như không truyền đến tiếng nói chuyện của nhân viên cửa hàng và các khách hàng khác. Trong cửa, người cha trẻ tuổi anh tuấn đang ăn bầu của con gái, bú sữa của cô.
Chu Đình Hàm rất nhanh phát hiện mình quả thật đã hiểu lầm cha mình, đôi tay như ngọc cốt nhìn có vẻ "mượn cơ hội ăn đậu hũ" kia rối loạn mà có pháp, vuốt ve bộ ngực của cô đặc biệt thoải mái, trước nay chưa từng có cảm giác thoải mái như vây, giống như kinh mạch trong ngực đều được ông khơi thông.
Sữa trắng cuối cùng cũng tiết ra từ núʍ ѵú, bị hắn nuốt từng ngụm, sữa đã thông, hắn cũng không lập tức buông ngực cô ra, mà là ngậm chặt núʍ ѵú của cô, hung hăng mυ'ŧ. Đây là lần thứ hai Chu Đình Hàm bị hắn bú sữa, đây thực sự là lần đầu tiên "cho con bú", nghĩ đến cha ruột đang nuốt sữa của cô, cô liền cảm thấy hoa huyệt trống rỗng đến lợi hại, bản thân cô cũng không chú ý tới chính mình đang đem bộ ngực đưa vào miệng ba cô.