"Cha?" Chu Đình Hàm thấy đôi mắt phượng hẹp dài sau cặp kính mỏng của cha cô híp lại, dường như không khỏe, kỳ quái hỏi.
Chu Tri Duẫn hơi phục hồi tinh thần, đi tới trước mặt cô, ánh mắt cúi xuống quét về phía đôi ngực sữa đẹp khiến hắn không thể rời mắt.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ mở, cổ họng khàn khàn đến lợi hại, một thanh âm vốn cực kỳ từ tính trầm lắng, mang theo sự khô nóng sau đó mới đặc biệt khàn khàn trêu người.
"Lớn như vậy, còn không biết mặc quần áo."
Chu Đình Hàm cảm thấy trên mặt lại có chút nóng, cô vẫn luôn biết giọng nói của cha cô đặc biệt dễ nghe đặc biệt từ tính, tướng mạo Triệu Mạnh Nhiên cũng rất tốt, nhưng mà ở giọng nói này còn thua xa ông ấy rất nhiều, cho dù ở trên giường cùng cô có xóc nảy mãnh liệt thế nào, tiếng nói chuyện sau khi mây mưa cũng không bằng lời nói bình thường của cha cô ngay lúc này.
Nói chuyện xâm lược dễ nghe còn chưa tính, ông ấy một tay ôm đứa bé, một tay nắm lấy mép áo ngực của cô, ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào nhũ nhục ấm áp của cô, Chu Đình Hàm cảm thấy da gà trên người nổi lên một thân, ký ức bịt kín hồi lâu sắp phá đất mà ra, cô có chút hoảng hốt, đưa tay định ngăn cản tay ông ấy.
Nhưng tay cha cô đã mang theo một cỗ cường thế không thể cự tuyệt, lại mang theo một cỗ ôn nhu săn sóc cẩn thận, vén lên mép áo ngực, ngón tay thon dài đem nhũ nhục quá mức đầy đặn lộ ra cạnh l*иg ngực nhẹ nhàng đẩy vào trong cúp, tự nhiên lại có chút oán giận nói: "Bầu ngực tốt như vậy bị con nuôi thành bình sữa mất rồi, khi còn bé, con cũng không biết mặc quần áo, bây giờ đã làm mẹ rồi, mà vẫn là qua loa như vậy, trong y học mà nói, cách ăn mặc như vậy của con, sẽ khiến bộ ngực có hình dạng không đẹp, cũng sẽ áp bách nhũ nhục, đối với sức khỏe không tốt chút nào.”
Ông ấy nói rất tự nhiên, bình thản, so với bất kỳ bác sĩ phụ khoa nào Chu Đình Hàm từng gặp phải còn giống "bác sĩ" hơn, công việc công vụ không được, làm cho cô mặc dù cảm thấy giữa cha con có nói chuyện như vậy, cổ quái lại cực kỳ không ổn, nhưng lại không cách nào chỉ trích ông ấy. Dù sao ông ấy cũng đúng là bác sĩ, ông ấy lại đang quan tâm cô, vẻ mặt vô dục vô cầu, nếu cô mạo hiểm nói ra cái gì đó, ngược lại thật xấu hổ, tựa như một năm trước, cô băn khoăn rất nhiều, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.
Thế nhưng, coi như cha cô đẩy sữa thịt cô vào trong cúp ngực thì thôi đi, ngón tay còn duỗi thẳng vào trong, ngón tay hơi lạnh chạm vào núʍ ѵú nửa cương của cô, núʍ ѵú bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lập tức cương cứng đứng thẳng, da gà nổi trên người cô càng mạnh hơn, thậm chí thân thể cũng nhịn không được mà run rẩy! Không biết là ngón tay của cha cô quá lạnh hay là tiếng nói chuyện của nhân viên cửa hàng bên ngoài vẫn còn, bên trong, ngón tay của cha cô lại đặt lên núʍ ѵú cô!
"Cha..." Chu Đình Hàm thật sự nhịn không được, lo lắng cha cô có phải không ý thức được hay không, vì thế lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng cô thật không ngờ, ngón tay của cha cô không những không rời đi, ngược lại thuận thế nắm lấy núʍ ѵú của cô, vuốt ve, vừa nói: "Bác sĩ sản phụ khoa có nói với con hay không, xoa xoa núʍ ѵú như vậy, có ích cho việc sản sinh sữa đấy? Hửm?”
Một tiếng "Hửm" kia quả thực khiến người ta cảm thấy như bị chọc ghẹo, Chu Đình Hàm lui về phía sau một bước, buộc ngón tay cha cô phải rời khỏi núʍ ѵú của cô.
"Cha, sữa của con rất đầy đủ, không cần như vậy, cha có gì thì cứ nói với con là đươc rồi, con có thể nghe hiểu." Chu Đình Hàm cố gắng nói uyển chuyển tự nhiên, không để cho hắn xấu hổ, lại chỉ ra hành vi không thoải mái của hắn.
Nhưng mà, cô vừa dứt lời, mặt lại bị vả một cái nhanh như vậy, con trai Tiểu Bảo nhìn thấy kho thóc của cậu gần trước mắt, sao có thể không nản lòng không đói, không để ý nguy hiểm, vặn vẹo thân thể nhỏ bé, muốn nhào vào ngực cô.
Chu Đình Hàm vội vàng ôm lấy cậu, mục tiêu của Tiểu Bảo chính xác là đang hướng về phía ngực cô.
Chu Đình Hàm biết cậu muốn được bú sữa, nhưng cô chỉ làm dám cho con bú trước mặt Triệu Mạnh Nhiên, sao có thể để cho con bú sữa trước mặt cha mình chứ?
Lần trước vắt sữa bị ông ấy nhìn thấy hoàn toàn là ngoài ý muốn!
Tiểu Bảo lại không biết cũng không để ý tới chỗ khó khăn của mẹ, bàn tay nhỏ bé kéo áo ngực vướng bận ra, không ăn được sữa, lại khóc nháo lên.
Lần này hai má Chu Đình Hàm thật sự đỏ lên, cô cảm thấy đứa nhỏ khóc nháo như vậy, quấy rầy cửa hàng này, cực kỳ cảm thấy có lỗi, vỗ nhẹ lưng con trai, muốn dỗ dành cậu bé không khóc, nhưng đứa nhỏ muốn được bú lại nào có dễ dỗ dành như vậy.
Chu Đình Hàm càng dỗ dành, cậu càng khóc lợi hại, Chu Đình Hàm đi lấy áo khoác muốn mặc vào, dẫn đứa nhỏ ra ngoài.
Lại bị Chu Tri Duẫn lên tiếng ngăn cản: "Đứa nhỏ đói bụng, nó còn bé, dạ dày chưa phát triển, không chịu được đói, con bây giờ đi ra ngoài còn phải tìm chỗ khác cho nó bú. Đây không phải là "phòng mẹ và bé" làm sẵn sao? Cha quay lại. Con cho nó ăn nhanh đi, đói thì phải làm sao bây giờ.”
Chu Đình Hàm thấy ông ấy đã xoay người lại, nhìn nhi tử trong ngực khóc đến đáng thương, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy nước mắt, cũng đau lòng không chịu nổi, vì thế đem nội y đẩy lên trên, lộ ra hai bầu sữa lớn, bị cha cô nắm đến đỏ bừng nhũn núʍ ѵú bị con trai ngậm một ngụm, nhưng mà, bình thường vυ' sữa nhiều đến trướng đau hôm nay lại không chịu chảy ra, Tiểu Bảo hút nửa ngày, cũng không có uống được sữa, tiếng khóc vừa mới dừng lại vang lên.