Chu Tri Duẫn không biết mình đóng cửa phòng như thế nào, nhưng trái tim trong ngực hắn đang nhảy lên “Phanh phanh phanh” như đang đánh trống, hắn cảm giác vành tai mình nóng đến lợi hại, con gái ưỡn cặp ngực sữa trắng nõn đầy đặn và hai núʍ ѵú hồng một mực lắc lư không ngừng trước mắt hắn!
Hắn đã học y hai mươi năm nay, cho dù khó khăn gian khổ gian khổ đến đâu cũng không làm cho hắn cảm thấy khó giải quyết như bệnh nan y vừa rồi, hắn đứng ở ngoài cửa, nhất thời không biết phải động đậy như thế nào, là nên nói lời xin lỗi với con gái của mình, hay là làm bộ như không có việc gì nên đi làm cái gì thì làm cái đó, miễn cho xấu hổ.
Đây là tâm lý bình thường của một người cha, nhưng hắn luôn luôn không thể tự chủ mà nhớ lại ánh sáng mùa xuân của con gái mình, đây không phải điều mà một người cha nên làm!
Tâm lý mâu thuẫn gút mắc này làm cho dưới chân hắn giống như nặng ngàn cân, tiến không được lui cũng không xong, hắn nhìn cửa phòng trước mắt bị hắn đẩy ra, thập phần lo lắng cho suy nghĩ của con gái đang ở trong phòng, vừa mới cưới đã ly hôn, còn mang theo một đứa bé chưa cai sữa mẹ, vốn đã thập phần gian nan, người làm cha như mình lại trao cho cô sự kích động lớn như vậy, cô có thể khóc hay không? Có thể hận chết người cha này không?
Nghĩ tới đây, hắn cái gì cũng bất chấp, đưa tay kéo tay nắm cửa lại, nhưng dũng khí tới cũng nhanh, tay hắn đặt ở trên tay nắm cửa, nắm đến tay nắm cửa nóng lên, hắn cũng không có đẩy cửa ra.
Tuy nhiên, cửa phòng đã mở ngay vào lúc này!
Bởi vì tay hắn vẫn đặt trên tay nắm cửa, cửa từ bên trong mở ra, hắn không hề phòng bị, thân thể cao lớn theo bản năng nhào về phía trước, một mùi sữa cùng hương hoa nhài xông vào mũi, một đôi tay nhỏ bé mềm mại đỡ lấy cánh tay hắn.
"Tiểu Hàm..." Cổ họng Chu Tri Duẫn chát đến lợi hại, gian nan mở miệng, nhưng mà mới há miệng, đã bị giai nhân thanh tú trước mắt lên tiếng cắt đứt.
"Cha, đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa? Con sắp chết đói rồi! Làm xong rồi sao cha, chúng ta ăn cơm đi, lát nữa Tiểu Bảo tỉnh lại, sợ là không có cách nào ăn cơm tối." Chu Đình Hàm vẫn là bộ quần áo kia, trong thời gian ngắn như vậy, cô ấy không thể vắt hết sữa.
Đúng vậy, cô chỉ vắt cỏ một chút, để cho vυ' không phải đau đớn như thế nữa, liền mặc quần áo mở cửa lấy cớ ăn cơm, xua tan sự lúng túng của ba khi nhìn thấy cô lộ ngực.
Cha không phải cố ý, giống như hơn một năm trước, so với hôm nay thì còn vô ý hơn, hắn cũng không phải cố ý.
Ông ấy là một bác sĩ giỏi cũng là một người cha tốt, tuy rằng đối với mẹ mà nói, ông ấy quá coi trọng công việc, lại lạnh lùng không có tình thú, nhưng đối với đứa con gái duy nhất của hắn, cho tới bây giờ ông đều yêu thương có thừa, yêu gia đình vô cùng, đối với cháu ngoại Tiểu Bảo cách một đời cũng yêu thương không chịu được.
Lúc trước, cô vì mẹ mình, vì hai cha con ở chung một cách tự nhiên nhất, đem hết thảy giấu diếm xuống, hôm nay chuyện ngoài ý muốn này tính là cái gì?
Cô không phải không xấu hổ, nhưng cô chỉ có thể lựa chọn việc như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có như vậy, cô mới có thể ở lại nhà này, mới có thể cùng cha duy trì quan hệ cha con "bình thường"!
Tính cách của cha cô đã quá rõ ràng, chuyện ngoài ý muốn lần trước ông ấy không biết chút nào, cho nên ông ấy mới có thể lạnh nhạt xử lý, nhưng lần này không giống, nếu không phải do cô chủ động che dấu cùng lãng quên, ông ấy sẽ tự trách xấu hổ làm cho không khí trong nhà này nặng nề, khiến người ta cảm thấy một giây cũng không thở nổi!
Cho nên cho dù nội tâm cô vô cùng xấu hổ, ngực cũng còn trướng đau chưa tiêu, cô cũng phải cười thoải mái cùng cha nói chuyện vui vẻ, ai bảo cô tự mình phạm phải sai lầm lớn này chứ! Biết rõ là cha đang ở nhà, lại vì vội vàng vắt sữa mà quên khóa cửa!
Hai lần, hai lần, đều là do cô gieo gió gặt bão a!
Chu Tri Duẫn nhìn thấy trên mặt con gái không có sơ hở nào, bình thường đến không thể bình thường hơn, trong lòng hắn thở dài một tiếng, con gái nhìn có vẻ tùy tiện, kỳ thật từ nhỏ đã tinh tế lại thiện lương như vậy, ngược lại càng làm nổi bật tâm tư quỷ dị của hắn.
"Được, chúng ta đi ăn cơm tối." Tim Chu Tri Duẫn trở về trạng thái bình tĩnh, ngữ khí đặc biệt ôn nhu, ôn nhu đến mức hai cha con đều biết cả hai vừa xấu hổ vừa cực lực che dấu.