Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 71: Hơi thở thoi thóp

Ngay khi Cố Cửu rời khỏi không gian trở lại thế giới bên ngoài, cô đã cảm nhận được sự mềm mại dưới mông mình.

Mà tiếng tru thảm thiết đó là phát ra từ bên dưới.

Cô đứng dậy ngay lập tức, tiến về phía ghế lái phụ.

Do đó, cô cũng nhìn thấy một vật thể màu trắng nằm trên ghế lái.

Đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh cửa mở rộng vào lúc này.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra khi bước vào không gian, nhưng cô thấy hiện tại bây giờ trời đã rất khuya.

Hoắc Tường và Lôi Kiệt ở trong khách sạn vẫn đang đợi cô đi về.

Cô phải gấp rút về trước chín giờ, nếu không với những chuyện chưa biết trước được kết quả, đều có khả năng gây ra hậu qua khôn lường.

Cố Cửu chỉ liếc nhìn vật thể màu trắng trên ghế lái, sau đó nhìn Tiểu Thất.

Một giọng nói lạnh lùng thờ thơ vang lên, “ Tiểu Thất, có chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Tiểu Thất nghe được âm thanh của cô vang lên, cảm giác được một chút ủy khuất, còn có một chút tự trách.

Cậu cũng không muốn chuyện này xảy ra, nhưng cậu đánh không lại sói trắng kia a.

Tiểu Thất nói ngắn gọn, chỉ đơn giản kể cho Cố Cửu nghe những gì đã xảy ra trước đó.

Sau khi nói xong cậu lại cúi đầu, thoạt nhìn bộ dạng thật đáng thương.

Nhưng Cố Cửu không có thời gian quan tâm đến cảm xúc của Tiểu Thất, mà nhìn con sói trắng trên ghế lái với ánh mắt phức tạp.

Sói trắng lúc trước chỉ muốn tới gần chiếc xe này, thực lực thậm chí còn mạnh hơn Tiểu Thất.

Nhưng lúc này, soi trắng đã nằm thoi thóp trên ghế lái.

Nhìn kỹ hơn đám lông bên dưới tất cả đều là máu đỏ tươi.

Cố Cửu biết đây rõ ràng là do cô lúc rời khỏi không gian đã vô tình ngồi trên mình nó.

Nhưng cũng không có khả năng chỉ ngồi một cái đã khiến đối phương phải xuất huyết a.

Chỉ có thế thuyết minh rằng sói trắng lúc trước đã bị thương.

Hiện giờ sói trắng đã bị thương, còn chảy rất nhiều máu dẫn đến hôn mê.

Vẻ mặt Cố Cửu thật sự rất bất lực, có vẻ như lúc này không phải là lúc thích hợp để cô ném con sói này ra ngoài để nó tự sinh tự diệt a.

Nhìn Tiểu Thất đứng ngoài xe, Cố Cửu nghĩ nghĩ rồi đưa ra quyết định, “Tiểu Thất, cậu đem nó ra ghế sau xe đi, chúng ta hiện tại lập tức trở về.”

Cho dù mục đích của sói trắng là gì, vào lúc này hành động đem sói trắng vượt xuống để mặc cho nó tự sinh tự diệt, cô không làm được.

Hơn nữa không biết vì sao, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy sói trắng liền có cảm giác rất thân thiết.

Tiểu Thất nghe được lời nói của Cố Cửu, ngẩng đầu nhìn đối phương, không có động tĩnh gì, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Nhìn thấy bộ dáng này của cậu, đầu Cố Cửu không khỏi càng thêm đau.

Dù sao hắn cũng là một thiếu niên, cho dù giả bộ trưởng thành, có việc cậu vẫn không thể nhịn được a.

“Tiểu Thất, chúng ta phải nhanh chóng lái xe trở về, để nó ở ghế sau tôi mới có thể lái xe được”.

Nghe Cố Cửu lập lại lời nói một lần nữa, Tiểu Thất ngay lập tức bước lên phía trước, nhanh chóng động thủ.

Sau khi Tiểu Thất cõng sói trắng đi, Cố Cửu nhìn thấy vết máu trên ghế lái, mí mắt giật giật.

Vết máu trên ghế lái cũng không tránh khỏi quá nhiều đi.

Gần như là toàn bộ chỗ ngồi đều ướt đẫm.

Cố Cửu không nghi ngờ chút nào, sói trắng này có phải hay không đêm toàn bộ máu trong người đều chảy ra hết .

Nhìn đến vết máu đó, Cố Cửu không khỏi liếc nhìn sói trắng ở băng ghế sau một cái.

Lúc này, sói trắng dường như đang nằm yên bất động trên băng ghế sau.

Một thân lông trắng như tuyết kia, lại pha lẫn với vết máu đỏ chói.

Nhìn thấy sói trắng như vậy, tâm tư của Cố Cửu vừa động, cô từ trong ba lô lấy ra hạt sen lúc trước ở trong không gian bỏ vào.

Cố Cửu đưa hạt sen cho Tiểu Thất: “Cậu cho nó ăn cái này đi.”

Tiểu Thất mặc dù không biết vì sao, cậu vẫn làm theo lời cô nói, đem hạt sen nhét vào miệng của sói trắng.