Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 69: Va chạm

Đôi mắt xanh đen đó chính là con sói trắng đã gϊếŧ những phạm nhân đang lẩn trốn lúc trước.

Nó từ từ ló ra khỏi bóng tối, đi về phía chiếc xe Hummer.

Những bước đi uyển chuyển mà chậm rãi, như thể đang đi dạo.

Tuy nhiên, nếu không để ý đến những vết máu phía sau mà nói, hành vi của sói trắng lúc này thực sự có vẻ như đang đi dạo.

Trên con đường mà soi trắng đi qua, có một vết máu đỏ tươi.

Lúc này cơ thể nó vẫn còn rỉ máu.

Những chấn thương để lại khiến nó không khỏi đau đớn, đôi mắt lại không bao giờ lộ rõ sự yếu ớt.

Nó chỉ có một hướng, mà đó là chiếc xe Hummer.

Khi chạy xuống núi nó đã ngửi thấy mùi thơm.

Mùi đó ngọt ngào, có lẫn một tia dụ hoặc, so với thức ăn còn ngon hơn.

Cho nên nó không màng đến vết thương trên người mà hướng bên này đi tới.

Nhưng không ngờ lại gặp được một chú sói con.

Đúng vậy, trong mắt sói trắng, Tiểu Thất chính là một chú sói con.

Nó nhìn ra thân phận của Tiểu Thất cũng biết rằng cậu ấy thuộc dòng máu sói, tuy rằng huyết thống không thuần chuẩn nhưng không thể phủ nhận rằng cậu có dòng máu của sói.

Tiểu Thất đối mặt với con sói trắng, cậu cảm thấy được uy áp mạnh mẽ.

Đó là một loại uy áp làm cho hai đầu gối của cậu quỳ xuống đất, muốn thuần phục trước uy áp đó.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Tiểu Thất, đôi chân của cậu đang không ngừng run rẩy.

Mặc dù con sói trắng phía đối diện có khí thế cường hãn, nhưng cậu cũng không hề lùi bước tránh ra.

Nhìn con sói trắng đến gần, Tiểu Thất ngăn cản trước mặt nó.

Hành động của cậu làm cho luồng khí lạnh trên người sói trắng phóng thích ra càng nhiều.

Nhưng Tiểu Thất không hề nhức nhích, cậu ấy không thể mở miệng nói gì bào lúc này, nhưng hành động của cậu ấy đã chứng tỏ lập trường của cậu ấy.

Sói trắng nhìn chú sói con đang chặn trước mặt mình, trong đôi mắt xanh đó hiện lên vẻ khinh bỉ.

“Rống……”

Sói trắng gầm lên với Tiểu Thất, khiến cho hai chân cậu càng thêm run rẩy, cả người suýt nữa đã không đứng dậy được.

Nhưng cậu không thể lùi bước, mà cậu cũng không thể tránh ra được.

Cố Cửu vẫn ở trong xe, cậu không thể khiến cô gặp nguy hiểm được.

Thấy Tiểu Thất không chịu tránh ra, con sói trắng đã vồ lấy đối phương.

Tuy nhiên, khi con sói trắng đang phi nước đại lao đến, Tiểu Thất đã cúi xuống nhanh chóng biến thân.

Trên sườn núi này, có một con sói trắng cao quý ta nhã, rất dễ nhìn thấy từ con sói xám có những màu sắc khác nhau.

Sói trắng lao về phía soi xám, hai chân trước trực tiếp đè lên sói xám.

Tiểu Thất chưa kịp duy chuyển thì đã bị con sói trắng khống chế.

Sói trắng muốn cúi đầu xé nát chú sói con dưới móng vuốt, nhưng vừa mở miệng liền ngửi được một hơi thở dễ chịu.

Nó truyền đến từ trên người con sói xám.

Nó cúi đầu ngửi ngửi lên mình con sói xám.

Mặc dù mùi ở trên người sói xám rất hỗn tạp, nhưng luồng khí thật sự đến từ trên người của đối phương.

Mùi hương thật nhẹ cũng thật nhạt, nhưng chính là mùi hương lúc trước đã hấp dẫn nó.

Con sói trắng cuối cùng cũng rút móng vuốt khỏi người sói xám.

Tuy nhiên, nó không hề thả lỏng cảnh giác, ngược lại còn gầm lên mấy tiếng với sói xám, “ Rống……Rống…..”

Khi sói trắng đứng dậy, Tiểu Thất nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất.

Trước khi chuẩn bị vào thế phòng thủ, cậu đã nghe thấy âm thanh cảnh báo của sói trắng.

Đó là ngôn ngữ của tộc sói, mà sói xám cuối cùng cũng cúi đầu xuống khi nghe thấy tiếng gầm của sói trắng.

Dòng máu của sói trắng là cao quý, sức mạnh của nó cũng cao trên cả cậu.

Nếu cậu chiến đấu một cách liều lĩnh, cậu hoàn toang không thể đánh bại đối phương.

Nhưng mục tiêu của sói trắng là Cố Cửu phía sau khiến cho cậu hoảng sợ.

Vì dù thế nào đi nữa cậu cũng không thể ngăn cản được con sói trắng.

Còn nữa, lúc trước đối phương cố ý thả cho cậu đi, lúc này cậu có chút khó hiểu, trong đầu lại suy nghĩ không thấu.