Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 50 : Ngày tận thế đến

Cố Cửu và những người khác rời đi, mà hôm nay các khu vực phồn hoa nhộn nhịp của thành phố đều đã trở nên hỗn loạn.

Ngồi trong văn phòng cảnh sát, người đàn ông trung niên hai ngày trước đã mắng Hoắc Tường và Lôi Kiệt lúc này hai mắt đã lồi ra.

Đôi tay cũng vô thức cong lên, khuôn mặt méo xệch.

Hắn ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn cả ngày hôm nay, nhưng hắn ta không quan tâm mà cũng không để tâm đến nó.

Sáng hôm nay khi đến văn phòng, hắn ta mới rót một tách trà chuẩn bị ngồi lại ghế văn phòng.

Thời điểm xoay người, thân thể xảy ra biến hóa, hắn ta cũng không có quay về chỗ ngồi.

"Thùng thùng.."

Có tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.

Nhưng trong phòng lúc này đã không có một hơi thở nào, nên không ai để ý đến.

Người đàn ông liên tục gõ cửa.

Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, bởi bì nhiệm vụ cấp bách, người đàn ông trực tiếp đẩy cửa ra.

Ngay lúc cánh cửa được mở ra, cảnh tượng bên trong văn phòng cũng hiện ra trước mắt những người ngoài cửa.

"Đội trở đã xảy ra chuyện! Mọi người mau tới.."

Đồn cảnh sát đã hỗn loạn, bệnh viện càng hỗn loạn hơn.

Tình hình trong bệnh viện còn nghiêm trọng hơn, khắp nơi đều có quái vật ăn thịt người, vết máu loang lỗ khắp nơi.

Những quái vật đó chính là tang thi, một trong số họ là bệnh nhân, một số đang nằm viện, thậm chí còn có một số bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Bệnh viện đã trở thành địa ngục trần gian.

Những người có ý thức còn sót lại đang hoảng sợ nhìn mọi thứ trước mắt với vẻ mặt sợ hãi.

Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tại sao những con quái vật ăn thịt người này đột nhiên xuất hiện.

Sự ra đi của người thân, bạn bè và bên cạnh đó hết người này đến người khác lần lượt ngã xuống, làm cho bọn họ nhận thức được cái gì mới là địa ngục.

Họ chạy ra bên ngoài bệnh viện.

Ngay cả khi họ giẫm lên một đứa trẻ, họ cũng không để ý tới.

Ở trong mắt họ mạng sống mới là quan trọng nhất.

Tiếng la hét của người lớn, tiếng khóc của trẻ nhỏ, tiếng la hét đau đớn khi bị tang thi tấn công.

Tất cả các bệnh viện khác đều có cảnh tượng này.

Có những người có ý thức nghĩ rằng chạy ra khỏi bệnh viện là mọi chuyện sẽ tốt lên.

Nhưng họ không biết rằng tình hình bên ngoài cũng không khá hơn là bao.

Mạt thế cuối cùng cũng đến.

* * *

Cố Cửu đang lái xe trên đường quốc lộ, hướng về thủ đô.

Trên đường đi, họ không gặp phải bất kỳ người nào bị nhiễm virus.

Nhưng họ có thể nghe thấy tin tức từ thành phố phía sau họ truyền tới. Bọn họ cũng đều biết mạt thế thật sự đã tới.

Ở trên xe, người duy nhất không thể chấp nhận được là Lôi Kiệt.

Vừa rồi, câu ta nghe tin tức trong xe nói rằng bệnh viện bị tấn công.

Đó đều là những quái vật ăn thịt người, những người đó gặp người liền cắn.

Phóng viên thậm chí còn đích thân đến bệnh viện để báo cáo tình hình bệnh viện mọi lúc.

Nhưng rồi phóng viên cũng bị tấn công.

Cậu ta nghe thấy tiếng la hét của phóng viên và tiếng la hét của những người xung quanh.

Cậu ta hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.

Lôi Kiệt nhìn Hoắc Tường ngồi bên cạnh, đưa tay lôi kéo quần áo của đối phương.

Tường Tử, cậu có nghe thấy không? Đây là một trò đùa, hay là một trò đò cố ý của đài truyền hình? "

Lôi Kiệt còn bật cười khi nói như vậy, cứ như mọi chuyện giống như cậu ta đã nói.

" Haha.. Cậu ta còn nói đài truyền hình ngày càng rác rưởi về mặt sáng tạo. Loại giỡn chơi này là để thu hút quần chúng, Tường Tử cậu.."

Nhưng càng nói Lôi Kiệt không thể tiếp tục nói được nữa.

Chỉ là bởi vì ánh mắt của Hoắc Tường thực bình tĩnh, thậm chí còn có chút đau buồn.

Ngay cả Cố Cửu ngồi ở ghế lái cũng lạnh lùng nhìn hắn.

Thanh niên ngồi ở ghế phụ cũng nhàn nhạt nhìn hắn.