Sau khi học tỷ cùng Hoắc Tường chết, nội tâm Cố Cửu dạo dộng không thể nói không lớn.
Cô không rõ vì sao học tỷ cùng Hoắc Tường đối với cô như vậy.
Không rõ đến tột cùng hai người đã xảy ra chuyện gì.
Bất quá hiện giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, cô đang sở hữu một mặt có lợi.
Một đời này cho dù ai có nói gì đi nữa, cô cũng sẻ không để học tỷ và Hoắc Tường đối mặt với cái chết nữa.
Hoắc Tường cũng không có chú ý tới tầm mắt phức tạp của Cố Cửu.
Bởi vì khi hắn vừa bước xuống xe, đội trưởng cách đó không xa liền hô tên của hắn.
Nghe thái độ khẩu khí kia rất không tốt, tâm tình liền thấp tới cực điểm.
Hoắc Tường không kịp cùng Cố Cửu chào hỏi, liền đi đến chỗ của vị đội trưởng kia.
"Hoắc Tường! Hiện giờ là thơi gian đi làm, cậu vậy mà có thể rời bỏ nhiệm vụ, cậu có phải hay không muốn nghĩ làm!"
Nam nhân trung niên kia là đội trưởng của Hoắc Tường cùng Lôi Kiệt.
Hắn ta vẫn luôn chướng mắt Hoắc Tường.
Không phải bởi vì Hoắc tường không có năng lực, mà ngược lại hắn rất có năng lực, chiến công lớn lớn bé bé thêm vào, đều có thể thăng chức leo lên đầu của hắn ta.
Nhưng mà chiến tích mà Hoắc Tường sở hữu đều bị hắn ta ngăn chặn.
Đơn giản là vì hắn ta không thích Hoắc Tường.
Cha Hoắc Tường đã từng là cấp trên của hắn ta, cấp trên đã chết hắn ta mới được thế vào vị trí đó.
Không nghĩ tới lần nữa lại nhảy ra đứa con của đối phương.
Nếu đứa con trai này là một tên phế vật cũng không sao, đằng này cố tình lại là một người có năng lực.
Cái này làm cho hắn ta không cách nào chịu được, cho nên nam nhân trung niên kia luôn là không có việc gì liền khắp nơi gây khó dễ cho Hoắc Tường.
Hoắc Tường cũng biết nguyên nhân trong đó.
Nghe tiếng đội trưởng chửi bậy, hắn đã sớm tập thành thối quen.
Lúc này Lôi Kiệt sợ Hoắc Tường bị đội trưởng giận chó đánh mèo làm ra việc gì quá mức.
Hắn lập tức cười đi lên phía trước, "Đội trưởng xin ngài bớt giận, gần đây Hoắc Tường vẫn luôn tăng ca, bạn hắn lo lắng nên đi ngang qua nhân tiện dừng lại hỏi thăm một tiếng thôi".
Ý tứ lời nói của Lôi Kiệt là gần đây Hoắc Tường vẫn luôn tang ca, cũng chưa từng làm việc gì quá phận sự của mình.
Cũng là nói với đội trưởng, không cần gây sự quá mức.
Rốt cuộc ở cục cảnh sát, tất cả mọi người đều có mắt nhìn.
Nếu là lúc trước lời nói này của Lôi Kiệt nhiều lắm đổi lại tiếng chửi rủa của đội trường.
Chính là mấy ngày nay hắn ta thân là đội trưởng cũng chịu không ít áp lực, giờ khắc này chính là cần tìm nơi để phát tiết.
"Cậu tính là cái thứ gì, đến tốt cùng cậu là đội trưởng hay tôi là đội trưởng, không muốn làm nữa thì cút đi! Cả ngày đều gặp hai người chật vật vì đàn bà, tôi nói hai người cùng nhau cút đi!"
Âm thanh của đội trưởng rất lớn, những cảnh sát chung quanh đều nghe hết mọi việc.
Bọn họ hai mắt phức tạp nhìn về phía ba người đội trưởng, Hoắc Tường, còn có Lôi Kiệt.
Đội trưởng luôn chướng mắt đối với Hoắc Tường, thậm chí gây khó dễ cho đối phương, chuyện này ở cục cảnh sát không phải là chuyện bí mật gì.
Chỉ là không nghĩ tới đội trưởng vậy mà muốn khai trừ Hoắc Tường.
Cho dù là khai trừ cũng không phải là chuyện một đội trưởng nho nhỏ có thể làm được.
Đây là chuyện yêu cầu cả một quá trình, cuối cùng đưa tới cho cục trưởng phê duyệt.
Cho nên trong nháy mắt mọi người suy nghĩ cẩn thận, tiếp tục động tác trong tay, không hề nhìn về phía ba người họ nữa.
Lúc này trong mắt Hoắc Tường mang theo áp lực gió lốc.
Nếu lúc nãy khi ở trên xe Cố Cửu không có nói với hắn những lời kia, nói không chừng lúc này hắn liền nhẫn nhịn một chút liền cho qua.
Nhưng lúc này đây, nhìn người nam nhân trung niên trước mắt, đáy lòng hắn dâng lên cơn phẫn nộ.
Cha hắn qua đời, cho nên hắn mới đi làm việc cho quốc gia.
Chính là hắn không nghĩ tới sẽ gặp phải loại người không nói lý lẽ này.
Nếu hắn thực sự muốn hướng lên phía trên, ai có thể ngăn cản được hắn.
Vậy mà người trước mặt lại hết lần này đến lần khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, chuyện này rốt cuộc cũng làm cho hắn không thể nhẫn nhịn được nữa.
Đặc biệt là loại thời khắc mạt thế đến này.
Con người đều phải đi tới duyệt vong, hắn còn ở đây kiên trì cái rắm.
Chỉ cần hắn không làm chuyện thẹn với lương tâm là tốt rồi.