Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 40: Khuyên bảo

Cậu cảnh sát thấy Hoắc Tường bước vào siêu xe, thần sắc trong mắt thay đổi mấy lần. Trong mắt hắn, Hoắc Tường đang ngồi trong xe cô gái kia có quan hệ không hề đơn giản.

Xe của đối phương là chiếc Hummer đời mới nhất, lại còn cải tiến kỹ càng, hơn nữa lúc nói chuyện với Hoắc Tường trong giọng nói mang theo cỗ “mệnh lệnh.”

Trong mắt tiểu cảnh sát có lẽ Hoắc Tường đang được bao dưỡng.

Chỗ Hoắc Tường và Cố Cửu cũng không biết người khác nghĩ thế nào. Lúc ngồi vào ghế phụ, Cố Cửu liền mở miệng đặt nghi vấn: “Tiểu Thất đâu?”

Nghe Cố Cửu dò hỏi, Hoắc Tường có chút phát ngốc. Hắn còn tưởng cô có chuyện gì nghiêm trọng cùng hắn bàn luận, không nghĩ tới là hỏi tình huống của thiếu niên Tiểu Thất.

“Tiểu Thất ở nhà, anh để cậu nhóc ở nhà nghỉ ngơi, mấy ngày nay cũng không biết sao mà cảm thấy cả người cậu nhóc giống như không có sức lực.”

Cố Cửu nghe vậy dời tầm mắt khỏi Hoắc Tường hướng về phía hiện trường vụ án.

Tình huống Tiểu Thất lúc này cô cũng đã có một chút suy đoán, nhưng cũng chưa vội kết luận.

Cố Cửu gõ gõ ngón tay trắng nõn trên tay lái, gõ gõ từng chút làm cho không khí trong xe khẩn trương lên không ít.

Hai mắt Hoắc Tường càng căng thẳng nhìn về phía cô gái. Rõ ràng là một cô gái đã thành niên, nhưng khuôn mặt lại mang theo vài phần bộ dáng thanh xuân, giống như là một tiểu cô nương không rành sự đời.

Cố Cửu trước mắt nếu không mở miệng nói chuyện, nếu không có đôi mắt lạnh băng không cảm tình kia, có lẽ hắn sẽ đem đối phương trở thành tiểu cô nương dạt dào thanh xuân trong trường đại học ngày đó. Nhưng giờ gặp lại cô, đối diện với con người không còn giống như trong quá khứ, hắn cảm thấy bọn họ giống như cách một tòa núi lớn, cách cả ngọn núi cách cả con sông.

Cố Cửu cảm giác được tầm mắt Hoắc Tường dừng ở trên người mình khá lâu. Tầm mắt đó không làm cô thấy không thoải mái, cũng không để bụng.

Cô nhìn về phía hiện trường vụ án, nhìn đến thi thể nam nhân đã bị nhân viên công tác dùng vải bố trắng đắp lên chuẩn bị nâng đi.

“Sự cố giống hôm nay, có phải gần đây thường phát sinh không?”

Hoắc Tường nghe được cô dò hỏi, theo tầm mắt của cô nhìn về phía hiện trường. Hắn duỗi tay ấn cái trán mỏi mệt, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, mỗi ngày đều có vài vụ.”

Động tác gõ tay lái của Cố Cửu dừng lại “Những thi thể đó được an bài tới nơi nào?”

Hoắc Tường trả lời: “Bị đưa đến bộ pháp y, lát nữa anh và đồng nghiệp sẽ đi theo một chuyến.”

Khẩu khí nói chuyện của hắn mang theo vài phần bất đắc dĩ, còn có vài phần mỏi mệt.

Cố Cửu lại nhíu chặt mày.

Sau một lúc lâu cô nhìn về phía Hoắc Tường, nghiêm túc nói: “Anh có muốn từ chức không? Những người đó được an bài đến bộ phận pháp y, hầu hết chúng nó đều biến thành tang thi, nếu có chuyện xảy ra thì anh sẽ gặp nguy hiểm.”

Những lời này không biết chạm tới dây thần kinh xúc động nào của Hoắc Tường, hắn dựa thân mình vào ghế xe, trên mặt cũng mang theo vài phần bi thương.

Cảm giác được cảm xúc của người bên biến hóa, Cố Cửu biết chuyện này cô không thể xen vào được. Tất cả phải dựa vào ý nguyện của Hoắc Tường.

Thực nhanh sau đó, Hoắc Tường thu hồi cảm xúc bi thương, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nhìn các đồng nghiệp bận bịu không xa, hắn kỳ thực cũng chán ghét sinh hoạt như vậy.

“Chúng ta cùng học tài chính, em biết vì sao vì sao anh lại ăn chén cơm cảnh sát không?”

Cố Cửu nghe vậy thì lắc lắc đầu.