Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 23: Sói xám 1

Trong khoảng thời gian này hẳn cha mẹ, em gái và Dương Tử Hoa đã biết chuyện cô từ chức.

Mấy ngày trước cô ở thành phố bên cạnh thu thập vật tư có thấy điện thoại ở nhà gọi tới nhưng cô không nhận điện thoại vì cũng không biết phải đối mặt với họ như thế nào.

Cô sợ nhịn không được sẽ đi gϊếŧ bọn họ. Cha là cha ruột, mẹ lại không phải mẹ đẻ. Ngay cả em gái cũng chỉ là em cùng cha khác mẹ. Đối với tra nam tên Dương Tử Hoa cô càng không có hứng thú muốn có bất kỳ liên hệ với anh ta.

Những người này đều khiến cô cảm thấy ghê tởm. Đối với cái nhà này, kiếp trước cô quá muốn dung nhập đi vào. Vậy nên dù mẹ có lạnh nhạt, cô chỉ tự trách mình không phải là một người con tốt. Cô đã trả giá rất nhiều chỉ mong bản thân trở nên ưu tú một chút, lại ưu tú một chút. Cuối cùng cũng không được gì, lại biết được hóa ra mình chẳng phải là con ruột con đẻ gì với bà ta.

Cha tuy không đánh chửi nhưng lại luôn thờ ơ. Em gái thì biết cô có thân phận xấu hổ một lòng phản nghịch hãm hại. Hiện tại nghĩ đến kiếp trước, Cố Cửu chỉ cảm thấy bản thân đáng bị chê cười.

Cô tồn tại là vì họ mà sống, vì họ mà chết.

Bước trên con đường cái rộng rãi, lần nữa hồi tưởng lại kiếp trước, trong lòng lại không còn hận thù như ngày đầu sống lại nữa. Bởi vì lúc này cô phát hiện lúc đó cô cũng sai, khi đó mọi việc xảy ra đều không có ai bức ép mình, chính là kiểu kẻ muốn cho người muốn nhận. Cố gia sai, Dương Tử Hoa sai, bản thân cũng sai.

Cô sai vì quá mềm lòng, cô sai vì quá để ý những điều giả dối hư ảo của họ. Có lẽ việc đời này được sống lại là do ông trời muốn cô vì mình mà sống một lần.

Hiện giờ cô không muốn quản mấy người Cố gia nữa. Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này cô sẽ không chủ động đi báo thù, cũng không đến Cố gia tìm phiền phức, càng không có bất kỳ mối quan hệ nào với Dương Tử Hoa.

Nhưng đây là nếu họ không tìm đến trêu chọc cô.



Bất tri bất giác, Cố Cửu đi hơn nửa tiếng, cảm giác được gió nhẹ mát lạnh thổi qua. Cố Cửu nhìn thời gian, hóa ra đã trễ thế này.

Cô đi tới ven đường định gọi taxi. Nhưng đúng lúc này có một mảng đen đen lướt qua bên cạnh cô. Ngay khi cảm nhận được thứ đó tới gần, cô bày ra tư thế phòng ngự, thuận tay móc ra một cây súng ngắn từ không gian, đây là tính cảnh giác cô đã luyện khi còn ở mạt thế.

Khi mảng đen đen đó lướt qua Cố Cửu, hướng một phương hướng chạy tới. Mà cô chỉ thấy đại khái cái thứ đó, hình như là một đầu chó lớn.

Kia sau khi “chó” lướt qua cô, giống như còn quay đầu lại nhìn cô một cái. Cố Cửu thấy chính mình hơi phóng đại việc nhỏ, liền đem súng cất đi.

Mà khi cô thu hồi súng, từ nơi xa xa đang chạy tới một đoàn người.

“Mau! Ở ngay phía trước!”

“Lần này phải tìm được 12981. Tiến sĩ nói lần này phải tìm được hắn, sau này chúng ta đều được giải thoát rồi.

“Vâng!”

“Vâng”

Cố Cửu nghe âm thanh càng ngày càng gần, có chút khó hiểu nhưng cũng không để ý tới.

Thế đạo dạo này loạn như vậy, kiếp trước có Lưu Diễm bảo hộ quá chặt nên cô không hề tiếp xúc qua những thứ đen tối đó.