Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 12: Thu thập vật tư

Cố Cửu ở nông thôn không ngừng thu thập vật tư, thậm chí còn mua không ít động vật sống: gà, vịt, nai, dê, heo, … Hiện giờ đã tiêu hết gần hai mượn vạn.

Lúc trước học tỷ cho cô tiền tiêu, trong thẻ có hai mươi vạn, hơn nữa số tiền tích cóp của cô khoảng 10 vạn, tổng cộng không đến 30 vạn.

Hiện giờ còn dư lại 10 vạn, chừng này tiền Cố Cửu quyết định tiếp tục mua vật tư. Cần phải mua thêm quần áo, một ít công cụ sinh tồn, đồ dùng sinh hoạt, mua rất nhiều nhưng cũng chưa đủ tất cả đồ vật cần dùng.

Cố Cửu ngồi xe về lại chung cư. Căn chung cư này chưa bị thu hồi, bởi vì hiện tại học tỷ vẫn đang là tổng giám đốc. Nhưng tính thời gian cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Khoảng thời gian này ở kiếp trước, Cố Huyên đại náo tại công ty làm cô mất việc. Sở dĩ công ty sa thải cô cũng vì học tỷ đã được điều đến tổng công ty. Người mới nhậm chức giám đốc cũng không vừa mắt cô, nhân chuyện này liền có ý sa thải cô luôn. Kiếp trước cứ như một giấc mộng, tỉnh mộng rồi phải tiếp tục sống tốt.

Cho nên, đời này cô sớm định ra quỹ đạo, cô sẽ không trải qua lại những điều đó, cũng không tái phạm sai lầm nữa.

Mặc áo tắm từ phòng tắm đi ra, nằm trên giường cầm lấy di động. Đoạn thời gian này học tỷ rời đi, cô muốn đưa tiễn học tỷ.

Nhớ đến hoàn cảnh kiếp trước khi cùng học tỷ gặp lại ở thủ đô, cô vẫn không thể nào buông xuống được.

Ở mạt thế ba năm, những người cô quen thuộc, những người tốt với cô, cô không buông bỏ được. Mà trong đó người không buông được nhất là Lưu Diễm.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.

“Nha đầu chết tiệt kia, em biến mất một tháng, còn biết gọi điện thoại cho chị à! Chị còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện, em có thể hay không…”

Cố Cửu nghe được âm thanh trách cứ truyền tới từ điện thoại, khóe miệng nổi lên ý cười ôn nhu. Cô đâu có ngốc, làm sao mà không hiểu được học tỷ đang quan tâm mình.

“Học tỷ, em sai rồi.”

Cố Cửu nhận sai, Lưu Diễm lập tức á khẩu không trả lời được. Chỉ là vẫn mắng cô, lần nữa hung hăng dặn dò nàng vài câu.

Cố Cửu đều đáp ứng. Cuối cùng, Lưu Diễm không còn lời nào để nói. Lúc này Cố Cửu mới nói: “Học tỷ, có phải chị sắp phải đi rồi hay không?”

“Ngày mai chị phải đi rồi. Em không biết đâu, không liên lạc được với em chị rất sốt ruột.”

Cố Cửu nghe được lời này có chút trở tay không kịp. Cô nhớ rõ kiếp trước, vài ngày sau học tỷ mới rời đi. Vì cái gì mà sẽ thay đổi như vậy.

Kỳ thực, Cố Cửu không biết, đúng là vì cô trọng sinh nên quỹ đạo đều đã xảy ra biến hóa.

Từ ngày nhặt được nhẫn ban chỉ cổ xưa, vận mệnh của cô đã được chú định.

Cố Cửu không hỏi tại sao học tỷ nhanh rời đi như vậy, bởi vì cô biết học tỷ có kế hoạch của mình. Chị ấy làm ra chuyện gì đều đã có dụng ý.

“Em đi tiễn chị, một tháng rồi cũng chưa gặp, em rất nhớ chị.”

Bên kia điện thoại Lưu Diễm mắng nha đầu ngốc. Nhưng Lưu Diễm cũng không cự tuyệt Cố Cửu đưa tiễn mình, hai người ước định thời gian ngày mai gặp mặt rồi cúp máy.

Mà sau khi Cố Cửu ngắt máy vẫn thật lâu không thể bình tĩnh.

Thời điểm học tỷ nói rời đi, một vài hình ảnh kiếp trước lại hiện ra trong đầu.

Học tỷ khuyên bảo, các bạn học cũ, các đồng nghiệp cũ khuyên bảo, cuối cùng không khuyên được cô, mọi người đều có bộ dáng thất vọng. Những hình ảnh đó như là mới hôm qua.