Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 1: Vận mệnh xoay chuyển.

“A…..”

Tiếng kêu tê tâm liệt phế, thống khổ đột ngột vang lên, nghe ra một tia tuyệt vọng cùng cực.

Ba năm trước, toàn thế giới đều bị nhiễm virus tang thi. Sau đó trong ba năm, chỉ còn một phần ba số nhân loại còn tồn tại, sống rất không dễ dàng. Bởi vì số lượng tang thi quá nhiều, chúng nó tùy thời uy hϊếp sinh mệnh của nhân loại.

Nhìn xem, lại một người bị đàn tang thi vây lại.

Cố Cửu bị đàn tang thi vây quanh, ngoại trừ thân thể bị tang thi cắn xé sinh ra đau đớn mà phát ra tiếng hét, lúc sau cô vẫn luôn cắn chặt răng chấp nhận số phận.

Cô hận …

Nhìn chiếc xe đã đi xa, Cố Cửu tuyệt vọng, hai mắt mang theo hận ý nồng đậm.

Đó chính là người nhà của cô, người yêu của cô. Cứ như vậy mà bỏ cô ở ngay miệng tang thi, đơn giản là vì cô đã không còn giá trị lợi dụng.

Xung quanh đều là mùi hôi của tang thi và mùi tanh tưởi phát ra từ trong miệng chúng. Thân thể của cô bị gặm cắn không ngừng, từng ngụm từng ngụm xé nát đưa vào trong miệng ăn.

Cô hối hận, thực sự hối hân. Lúc trước cô không nên mềm lòng, không nên tận lực chăm sóc cha mẹ bất công và em gái luôn đầy địch ý với mình, nếu không đã không lưu lạc tới bước này.

Cô là dị năng giả song hệ dị năng rất hiếm gặp, lại lâm tới bước này, đều là do cô quá ngu ngốc, quá ngây thơ.

Nếu có kiếp sau…

Nếu có kiếp sau, cô sẽ nghịch chuyển vận mệnh bi thảm này.

Bởi vì bị phế bỏ dị năng, Cố Cửu cứ để mặc đàn tang thi xâu xé. Nhìn lên bầu trời u ám, cô không cam lòng nhắm đôi mắt lại.

---

“Linh linh linh….”

Thời điểm hai mắt Cố Cửu mở ra một lần nữa, là do bị tiếng chuông di động đánh thức.

Cô ngồi dậy từ trên giường, thu hết hoàn cảnh xung quanh vào đáy mắt. Tiếng chuông di động còn vang lên, lát sau mới an tĩnh lại.

Nhìn hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, hai mắt Cố Cửu tản ra sự cảnh giác cao độ cùng không dám tin tưởng.

Nơi này…

Nơi này rõ ràng là chung cư mà công ty phân cho cô ở trước khi mạt thế xảy đến!

Cố Cửu không tin sự tình đang phát sinh trước mắt. Khi bị tang thi gặm cắn, cô đau đớn chết đi, cảm giác đó vẫn còn lưu lại trong thân thể. Đau đến vậy, tuyệt vọng đến vậy!

Trong ba năm sau khi virus tang thi bùng nổ, cô luôn vì Cố gia làm trâu làm ngựa, tất cả cảm giác mệt mỏi, đau khổ đó đều không thể là giả được. Cố Cửu cảnh giác nhìn xung quanh.

Nghĩ đến những con tang thi cấp cao có thể làm cho người ta sinh ra ảo cảnh, cô nghĩ mình đang mộng tưởng được trở lại quá khứ, trở lại thời gian trước khi mạt thế bùng nổ.

Lúc này, khung cảnh quen thuộc không thể không khiến cô càng cảnh giác.

Cố Cửu ngồi trên giường nhẹ nhàng khởi động thân thể, nhìn xung quanh, cô vươn cánh tay trắng nõn, chậm rãi nâng cánh tay lên.

Nhéo… lực nhéo tay rất lớn.

“Ặc…”

Đau! Cô cảm nhận được đau đớn. Thế mà cô thật sự đã trở lại thời điểm trước khi mạt thế đến, thật sự được quay về quá khứ!

Cố Cửu xuống giường nhìn khắp phòng, rồi bước đến cửa sổ nhìn xuống con đường dưới lầu, trên đường có chiếc xe chạy ngang qua còn phát ra âm thanh chói tai.

Trong không khí lưu lại hơi thở sạch sẽ, bên ngoài có ánh nắng mặt trời rực rỡ, những điều này làm Cố Cửu xác nhận cô thật sự đã trở lại.

“Linh linh linh…”

Tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa. Nghe được tiếng chuông, Cố Cửu cảm thấy thật thân thiết, bồi hồi. Trong mạt thế, điện nước bị cúp, internet cũng biến mất. Thế giới lâm vào mảnh đen tối, không còn nghe được thanh âm dễ nghe như vậy nữa.

Cố Cửu cầm lấy di động, nhìn tên hiển thị “Tổng giám đốc gọi tới”, hàng mày đôi mi lá liễu xinh đẹp nhíu lại.

Cô không dừng động tác trên tay, đưa điện thoại tới bên tai.

“Cố Cửu, hôm nay là ngày người ở tổng công ty tới, hiện tại em sao rồi? Thời gian sắp không kịp, trước tiên chị dẫn người đến đại sảnh tiếp đón, em mau đến đây!”

Trong điện thoại, giọng nữ mang theo sự vội vàng khó nhịn, ngẫu nhiên còn lọt vào những âm thanh hỗn loạn.