Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 78: Cô ấy thật không bình thường

Đối với khí thế đột nhiên toát ra từ Bạch Lang, Tiểu Thất mang theo sự thần phục trong máu. Còn với Cố Cửu, là du͙© vọиɠ thần phục mãnh liệt.

Khi Tiểu Thất còn đang do dự phải làm sao với Bạch Lang đang ở trong l*иg ngực mình thì Bạch Lang đã đưa mắt nhìn về phía cậu.

Đôi mắt đó híp lại, Tiểu Thất thấy được một tia không vui trong mắt đối phương.

Quân Bắc Mặc không thích tư thế hiện tại, nhìn hắn thật sự rất vô dụng. Hơn nữa, bây giờ hắn đang đang gấp gáp muốn đi đến đối diện người phụ nữ kia nhìn xem.

Cho dù khu vực xung quanh có mùi hôi hám của thi thể sau khi bị thiêu đốt, nhưng vẫn không ngăn được việc hắn ngửi thấy hơi thở mê người kia.

Đúng là hơi thở khiến hắn bị hấp dẫn khi ở trên núi.

Hiện tại Quân Bắc Mặc xác định cổ hương – vị ngọt đó đúng là từ phía cô gái này truyền tới. Hắn rất muốn biết cô mang theo bảo bối gì bên người.

Trước đây khi không có ký ức, hắn chỉ có thể cảm nhận được cổ hơi thở mê người đó mà đi theo tìm kiếm. Nhưng mà hiện tại… Rõ ràng cô ta mang theo bảo bối trên người, hơn nữa còn là bảo bối khó gặp, có linh lực bảo vật dao động.

Trong lúc Quân Bắc Mặc tự hỏi, Tiểu Thất đã nhẹ nhàng đặt hắn trên mặt đất.

Sau khi Bạch Lang thu hồi tầm mắt, Cố Cửu đứng cách đó không xa thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc nãy dường như cô bị hãm sâu vào đôi mắt lam ấy, tựa như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy. Giống như đối phương không phải là một con sói mà là một người đàn ông khí thế bức người, ung dung cao quý.

Đặc biệt đôi mắt tràn ngập tính xâm lược kia làm tim cô đập nhanh hơn. Đó là một loại cảm giác khi đối mặt với đối thủ sức mạnh cường đại.

Cố Cửu cúi đầu, đem cảm xúc trong mắt giấu đi. Hiện tại cô có một suy đoán rằng Bạch Lang và Tiểu Thất là đồng loại giống nhau. Có lẽ hai bọn họ đều là dị năng giả biến thân.

Bằng không nếu chỉ là một con sói làm sao có khí thế lớn như vậy? Còn có loại uy áp như có như không hiện hữu.

Nếu không phải Cố Cửu đã thức tỉnh dị năng, hơn nữa vì ăn hạt sen làm thay đổi thể chất, nếu không cô khó có thể phát hiện được cổ uy áp được che giấu kia.

Thời điểm Cố Cửu lần nữa ngẩng đầu lên, hai mắt bình đạm không hề dao động, đem tất cả cảm xúc giấu trở lại.

Cô nhìn về phía Tiểu Thất và Bạch Lang, mà Quân Bắc Mặc bị đặt trên mặt đất trong nhất thời khó chấp nhận được bộ dạng của mình lúc này. Sau đó hắn cũng cảm giác được bụng đau đớn.

Lúc trước khi ở trong núi đánh nhau cùng đám người kia không cẩn thận bị đánh lén trúng một phát súng. Viên đạn còn đang găm trong cơ thể hắn.

Hắn bất chấp nhiều như vậy, giương mắt nhìn về phía người phụ nữ đang nhìn hắn rồi từ từ cất bước ưu nhã thong thả hướng tới đối phương.

Hắn rất muốn gần gũi để cảm thụ hương vị trên người cô, muốn tiến gần thêm một bước để xác nhận.

Thời điểm Bạch Lang có động tác, toàn thân Cố Cửu căng chặt lên. Cô cảm giác nguy cơ rất lớn đối với Bạch Lang.

Quân Bắc Mặc rất nhanh đã đi tới trước mặt cô. Hơi thở kia thật nồng đậm càng hấp dẫn hắn, vờn quanh chóp mũi hắn. Điều này làm cho hắn thực thoải mái, thực thả lỏng. Thật giống như đã từng rất quen thuộc, cũng rất an toàn.

Ngọn lửa trong tay Cố Cửu không bị dập tắt, ngọn lửa này cũng không phải là ngọn lửa bình thường. Đây là ngọn lửa đã gϊếŧ cái đám phi nhân loại trong đại sảnh, Quân Bắc Mặc tận mắt nhìn thấy. Nhưng mà hắn vẫn cứ đứng trước mặt Cố Cửu, không có bất kỳ sự sợ hãi nào.

Thậm chí hắn còn ngồi dưới đất, bày ra bộ dáng “ăn hại”, phơi bụng đem miệng vết thương lộ ra hoàn toàn trước mắt cô.