Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 76: Ký ức trở về

Bây giờ là 8 giờ 40 phút, còn 20 phút nữa là 9h. Hoắc Tường và Lôi Kiệt biết thời điểm này đại biểu điều gì.

Bọn họ vốn không biết khi vừa đến 9 giờ, thế giới này đến tột cùng sẽ phát sinh tình cảnh như thế nào. Nhưng từ miêu tả của Cố Cửu, họ đã biết khi vừa điểm 9 giờ, nguy cơ của nhân loại sẽ đổ bộ hoàn toàn, họ có thể tưởng tượng ra được như thế nào là địa ngục trần gian.

Hai người ngồi trên sô pha nhìn hướng cửa phòng, lẳng lặng chờ đợi. Trong phòng khách bỗng vang lên tiếng ọc ọc ọc ọc, hai người ngượng ngùng nhìn nhau, họ đều đói bụng. Nhưng ngay lập tức xem nhẹ, dời lại ánh mắt về phía cửa.

….

“Rống…”

“Rống…”

Ngọn lửa trong tay Cố Cửu không ngừng công kích tang thi bên người. Những ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt thân thể chúng nó làm chúng không ngừng truyền ra âm thanh thống khổ.

Nhờ có ngọn lửa chiếu rọi, Cố Cửu nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh trong đại sảnh có bao nhiêu tang thi. Vậy mà cũng có mấy chục con tụ tập ở đại sảnh. Điều này làm cho cô cảm thấy khó hiểu, hiện tại tang thi không thể có ý thức, thậm chí đều đang ở cấp bậc thấp nên chúng không có khả năng tụ tập cùng nhau theo quy luật như vậy. Tuy thắc mắc nhưng động tác trong tay cô cũng không dừng lại.

Ngọn lửa trong tay không ngừng hướng đến trên người và đầu tang thi. Trong chớp mắt, một nửa tang thi ở đây đã bị ngọn lửa đốt cháy. Tang thi cách đó không xa nhìn thấy một màn này cũng không sợ hãi, chúng căn bản không biết lửa đại diện cho điều gì.

Trong không khí sặc mùi máu là hương vị mởi mẻ mê đắm không ngừng thúc đẩy chúng bước nhanh hơn, lao về phía Cố Cửu như thiêu thân lao vào lửa. Cô vẫn đứng tại chỗ không có bất kỳ động tác nào, chỉ khi tang thi tới gần mới đem ngọn lửa trong tay hướng phía trên thân thể chúng mà đốt. Cô đứng im nhìn ngọn lửa thiêu đốt hết tang thi ở đó.

Tiểu Thất đứng bên ngoài đại sảnh nhìn hành động của Cố Cửu, trong ánh mắt mang theo hỏa – nhiệt. Đó là ánh mắt sùng bái, ánh mắt mang theo hưng phấn. Lúc này trong mắt Tiểu Thất thì Cố Cửu không khác gì một vị thần.

Cố Cửu nhiều lần cứu hắn, thậm chí còn cường hãn như thế, hắn nhất định sẽ nỗ lực trở nên mạnh hơn, trở thành người vĩnh viễn đứng bên cạnh cô.

Tiểu Thất nhìn chăm chú Cố Cửu gϊếŧ tang thi mà không chú ý tới sói trắng (Bạch Lang) trong lòng mình đang mở ra đôi con ngươi u lam.

Không, lúc này không nên gọi là Bạch Lang, mà là Quân Bắc Mặc.

Hắn đang suy nghĩ, hắn nhớ tới ký ức của mình, rằng đây là giai đoạn mà hắn phải trải qua sau khi trưởng thành. Bởi vì nguyên nhân huyết mạch nhất tộc, mỗi người Quân gia đều phải trải qua chuyện này.

Trong một tuần biến thân sẽ không có ký ức cho dù phát sinh sự việc gì, đó là một khoảng trống trong ký ức.

Chính là lúc này…

Quân Bắc Mặc cúi đầu nhìn lông tóc màu trắng của mình, lại nhìn qua móng vuốt dính máu, con ngươi u lam hiện lên một đạo lưu quang.

Tuy rằng có nghe người nhà nhắc tới sau khi hắn biến thân sẽ có lông tóc màu trắng, nhưng đây là lần đầu tiên mà hắn chứng kiến hình dạng của bản thân.