Trình Nhất Lâm đi ăn với học trưởng về, tâm trạng rất tốt.
Tất cả những việc xảy ra ngày hôm nay đối với cậu như thể là một giấc mơ đẹp vậy, không biết bao lần cậu thử cấu mạnh vào tay mình, xong đang ngồi ăn đối diện với anh cũng xin phép chạy vào nhà vệ sinh tát mạnh vào mặt mình một cái xem có phải đang mơ không. Kết quả nhận lại, cậu thấy đau nhưng lại mỉm cười suиɠ sướиɠ, bước đầu đã như này rồi thì sau này không biết còn tiến triển đến thế nào nữa đây...?
Cậu trở về nhà khá muộn vì quán ăn đó rất đông, mãi mới tìm được một chỗ ngồi cho mình. Con người của Vương học trưởng quả thật rất giản dị, anh không chọn những nhà hàng cao sang để mời cậu mà lại dẫn cậu vào một quán ăn bình dân, khiến cậu nhận ra đồ ăn rẻ bèo đơn giản như này còn ngon gấp tỉ lần đống sơn hào hải vị cầu kì ở những nơi sang trọng kia. Hay cũng có thể là do tình yêu ở ngay trước mặt nên đồ ăn bỗng trở nên tuyệt vời hơn bao giờ hết. Cậu đi trên đường về nhà mà cười tít cả mắt lại như kẻ ngớ ngẩn, mọi người đi qua nhìn cậu cứ nghĩ cậu có vấn đề liền tránh xa. Trình Nhất Lâm ngốc nghếch vẫn vừa đi vừa cười tủm tỉm không biết gì.
Trình Nhất Lâm về đến nơi, cả khu trọ tối om không một bóng đèn. Đêm khuya, nhà chủ và các phòng bên đã say giấc nồng còn trước cửa phòng cậu, một cục đen thui dáng người bé nhỏ lom dom co quắp ngồi ôm đầu gối với hai cái đèn pin trên tay cộng với ánh đèn flash từ điện thoại. Cậu giật mình tiến lại gần, lôi điện thoại ra soi thì thấy Hứa Hạ Nhi đang run lẩy bẩy giữa đêm lạnh với cái chăn đang choàng lên người, ánh mắt mở to dòm ngó xung quanh nom có vẻ rất sợ sệt. Cậu thấy lạ, sao nó không ở trong ngủ mà ngồi ngoài cửa giữa đêm lạnh như này làm gì không biết. Hứa Hạ Nhi nghe thấy tiếng bước chân thì hoảng sợ giật bắn mình chĩa đèn về phía cậu, hét toáng lên:
"MAAAAAAA!!!"
Cả khu trọ lẫn nhà chủ bừng tỉnh ngó ra ngoài, sau khi thấy cảnh hai đứa kia đang tự rọi đèn vào mặt nhau la hét thì những tiếng chẹp miệng khó chịu vang lên, bà chủ quát lớn:
"ĐÊM HÔM KHÔNG ĐỊNH ĐỂ YÊN CHO NGƯỜI TA NGỦ HẢ!!???"
Cậu nghe thấy nó hét thì ban đầu cũng hơi giật mình, sau đó thấy mọi người khó chịu chẹp miệng cộng với tiếng bà chủ quát om sòm nên chạy lại chỗ nó, ngồi xuống trước mặt. May chỗ con bé có ánh trăng rọi xuống nên cũng nhìn sơ sơ được người trước mặt là ai, Hứa Hạ Nhi nước mắt nước mũi ròng ròng đang lấy lại bình tĩnh rồi sờ lên mặt cậu để định dạng, giọng run run:
"Trình tiểu thư?"
"Ờ, tôi. Vào trong nhà đã nào."
Nói đoạn, cậu kéo nó dậy rồi đi vào trong, chẳng hiểu sao thấy cảnh con bé hốt hoảng vì tưởng cậu là ma lại khiến cậu buồn cười đến thế, tay cứ phải đưa lên che miệng nín cười.
"Sao lại ngồi ngoài đấy?"
"Trong này tối om om, tôi lại hay tưởng tượng mấy cảnh ma quỷ trong phim mà có mấy cái căn nhà tối u ám ấy, nên là đành phải vác chăn với đèn pin ra ngoài ngồi...tại cậu đấy!!!"
Đột nhiên con bé gắt lên làm cậu hơi rụt người lại, giật nhẹ. Cậu soi đèn đi vào phòng tắm rồi hỏi:
"Sao lại tại tôi?"
"Cậu về rõ là muộn, trong cái khoảng thời gian cậu đi ấy tôi đã tưởng tượng ra cả đống thứ kinh dị đấy biết không?"
Trình Nhất Lâm ôm bụng cười nấc, nó điên điên định lao đến đánh cho cái thì cậu lẩn vội vào phòng tắm đóng sầm cửa lại. Hứa Hạ Nhi lại một mình đối diện với bóng tối, nó nói nhỏ vào trong:
"Trình tiểu thư...hay để mai hẵng tắm đi..."
"Sao? Để người bẩn thế này sao tôi chịu được?"
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?!!"
"Ngoài này tối quá...tôi sợ...không thì cậu mở cửa ra đi!!"
"Điên à??!! Tôi đi tắm mà mở cửa ra sao được??!!!" Mặt Trình Nhất Lâm đỏ bừng lên.
"Gớm, con gái với nhau, ai nhìn cậu đâu mà lo. Mở cửa đi tôi sợ lắm!!!"
Sau một hồi đôi co giữa hai bên cộng với tiếng bà chủ quát lác đe doạ đuổi hai đứa ra ngoài ngủ thì Trình Nhất Lâm cũng chịu mở cửa, nhưng để an toàn, cậu lấy khăn bịt mắt với trói tay con bé lại đề phòng nó nhìn trộm mình. Hứa Hạ Nhi chấp nhận, cậu vừa bịt mắt nó, nó bĩu môi dè bỉu:
"Xuỳ...người cậu với người tôi thì có khác quái gì nhau mà tôi thèm nhìn. Tôi tự nhìn mình chán rồi nhé!!"
Trình Nhất Lâm thắt xong mới yên tâm đi vào phòng tắm, tiếng nước từ vòi sen dội xuống khiến con bé đỡ sợ hẳn. Nó vừa ngồi vừa lầm bầm hát cái gì đó làm Trình Nhất Lâm đôi lúc thấy sống lưng hơi lạnh lạnh...
Nó thấy mùi thơm ngay gần mình, Trình Nhất Lâm vừa tắm xong đang tiến đến chỗ con bé để tháo bịt mắt và cái khăn buộc tay con bé, vừa thấy ánh mắt hằn học của nó nhìn mình thì buột miệng cười, bị nó húc cho phát vào trán:
"Này thì cười, tôi tê hết cả tay rồi đấy biết không?"
"Ai bắt cậu ngồi đây làm gì, tôi phải cẩn thận không nhỡ bị cậu nhìn trộm thì sao?"
"Cậu làm như tôi là mấy thằng biếи ŧɦái không bằng...". Nó bĩu môi.
Cậu trở về giường, Hạ Nhi cứ đứng gần giường cậu ngờ nghệch cái mặt ra không hiểu định làm gì. Cậu kéo chăn lên đắp chuẩn bị nhắm mắt ngủ, quay người vào tường, Hứa Hạ Nhi lại tiến đến gần giường cậu hơn, vẫn im im không nói tiếng nào. Trình Nhất Lâm thấy có kẻ cứ nhìn chằm chằm mình thì không chịu được đành quay lại hỏi:
"Lại làm sao?"
"Lâm yêu quý, tuy mới gặp mà đã cảm thấy cậu rất hiền lành tốt bụng dịu dàng nữ tính rồi. Mỗi ngày cậu lại nữ tính hơn một chút..."
Cậu nheo mắt, đêm hôm tự dưng nó lên giọng khen làm cậu khó hiểu:
"Gì chứ...? Cậu nếu đói thì trong tủ lạnh ngăn của tôi có bánh ngọt đấy, cậu cứ ăn đi."
"Không đói..."
"À, muốn mượn đèn pin hả? Trong ngăn kéo bàn tôi có hai cái nhỏ nhỏ đấy nhưng sáng lắm luôn. Cậu cứ lấy mà dùng."
"Không..."
"Thế làm sao?" Cậu bắt đầu nản giọng.
"Tối quá, tôi sợ lắm..."
"Tôi biết rồi.."
"Cho tôi ngủ với..."
Cậu ngồi bật dậy, mở to mắt:
"HẢ?!!"
"Aishhh tối thế này tôi không ngủ một mình được, cho tôi nằm với đi."
"Không được!! Tôi quen ngủ một mình rồi!!!! Yên tâm, tôi sẽ thức chờ cho cậu ngủ rồi mới ngủ.."
"Nhưng mà sợ lắm, tôi nằm với thì có sao đâu...một hôm thôi mà."
Nói đoạn, nó leo ngay lên giường cậu, nằm sát cậu khiến cậu hốt hoảng tránh xa ra, xua đuổi:
"Này này tôi đã đồng ý đâu!!!!cậu...về giường cậu ngủ đi tôi canh ma cho!."
Nó chùm chăn kín người rồi nhắm mắt, tay đưa lên vỗ vỗ đầu cậu:
"Ngủ đê Trình tiểu thư, mai còn gặp học trưởng đấy đừng để xấu xí."
Trình Nhất Lâm vẫn chưa hết hoảng loạn, lần đầu cậu ngủ với người khác ngoài bố cậu nên cảm giác khác lạ không thích nghi được, mắt cứ mở thao láo mãi hơn 3 giờ mới có thể say giấc.
Hứa Hạ Nhi có tật ngủ khá xấu, khi ngủ say là tay chân khua loạn xạ, thành ra tay đập trúng vào mặt Trình Nhất Lâm đang say ngủ khiến cậu bừng tỉnh. Điện đã có, con bé nằm bên đang cười đê tiện không hiểu là mơ thấy cái gì nữa, tay nó nắm lấy tóc cậu rồi giật nhẹ, nói mớ:
"Aaa tên khốn...định giở trò đúng không? Ưmmm cái tay hư cái tay hư...hì hì"
Cậu nhăn mặt, không hiểu nó mơ thấy cái gì mà nghe nói có vẻ khá bệnh hoạn, kèm theo cả nụ cười đê tiện cứ "hì hì", tay thì giật tóc cậu làm cậu cũng phải rùng mình. Trình Nhất Lâm gạt nhẹ tay nó ra thì bị nó gắt:
"Đồ khốn này, tại sao lại giở trò với một thiếu nữ trong trắng như ta chứ? Ta mách mẹ ta..."
Cậu cười như muốn vỡ bụng mất, ở đời có ai bị người khác giở trò lại đi mách mẹ bao giờ không cơ chứ? Cậu cứ quay ra nhìn mặt nó đang cười nham nhở thì lại không nhịn nổi cười, mặt con bé quả là giải trí thật mà...
............
Sáng sớm, cậu vừa dậy thì thấy bụng mình cứ tức tức, nặng nề khó chịu, từ từ ngồi dậy thì mới thấy chân nó đang gác hết cả lên bụng mình mà ngủ ngon lành. Cậu định gạt chân Hạ Nhi ra thì bị nó túm lấy áo, mơ màng cứ giật giật nhẹ:
"Oắt con này, nằm xuống với chị nào...". Giọng nó cứ lè nhè ngái ngủ làm cậu phải ngẫm một hồi mới ra nó nói gì. Cậu đẩy chân nó ra khỏi, nhẹ nhàng gõ tay nó ra. Hứa Hạ Nhi khẽ nhăn nhó rồi túm lấy tay cậu kéo mạnh xuống, nằm sát cạnh mình:
"Cái thằng quỷ này dám không nghe lời chị mày, bảo nằm xuống cơ mà..."
Ra là Hứa Hạ Nhi ngủ mơ thấy thằng em trai nó, cứ đưa tay lên xoa xoa trong mơ thì nó đang xoa đầu thằng em nhỏ, còn ngoài thực thì con bé đang sờ soạng mặt cậu. Cậu khẽ gọi:
"Này, dậy đi!"
"..........."
Cậu lay người nó, Hứa Hạ Nhi nhăn mặt híp mắt tỉnh dậy, càu nhàu:
"Vẫn còn sớm mà..."
"Cậu không định dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đấy à?"
Nó quay sang, thấy mặt cậu sát sàn sạt thì giật cả mình, lùi ra xa cậu:
"Tưởng không quen nằm với ai khác ngoài bố mẹ cơ mà, sao lại nằm sát sàn sạt người ta thế?"
"Là cậu kéo tôi nằm xuống đó mà..."
"Thôi đi đồ quỷ, có í gì...?" Nó khẽ nhướn lông mày, cười gian nhìn cậu. Trình Nhất Lâm méo mặt bật người dậy bước xuống giường để thoát khỏi cái con bệnh này. Hứa Hạ Nhi dai như đỉa. Thấy cậu khó chịu thì càng có hứng trêu cậu, nó nhanh chóng lao đến ôm tay cậu, sau đó còn choàng tay lên vai, miệng kè sát tai cậu, giọng giả giọng nam:
"Nhất Lâm à, Vương Tuấn Huy tôi cả đêm qua đã khiến em mệt lử rồi..."
Trình Nhất Lâm đỏ chín mặt, cậu gạt tay con bé rồi bước vào phòng tắm, lúc đứng dậy còn lẩm bẩm:
"Mệt cái đầu cậu."
"Ầyyyy Nhất Lâm của anh ngại rồi này, thật dễ thương quá đi." Nó cứ nhếch cái lông mày giả vờ làm bộ mặt sở khanh, cậu nghe thấy hai từ "dễ thương" thì ngay lập tức cười tủm, mặt cúi xuống e thẹn đưa tay lên lấy cái bàn chải:
"Cậu thôi đi." Nhất Lâm rõ là đang sướиɠ đến phát ngại còn bày đặt bảo người ta thôi, Hứa Hạ Nhi ở ngoài được dịp phá lên cười, mấy phòng bên lại được dịp cau mày khó chịu.