Hành Trình Biến Thái Thành Hủ Nam

Chương 1: Lạc Gia thôn

Lạc Gia thôn tọa lạc phía đông kinh thành, tuy chỉ là một thôn nhỏ nhưng trong thôn mười nhà thì có đến tám người làm thương gia. Kinh tế không tính là phú thương nhưng tuyệt đối ăn mặc trong nhà không thiếu bao giờ. Hãy cứ nhìn dòng người sầm uất qua lại giữa con đường phía trước thì biết, hàng quán nhộn nhịp, đặc biệt còn có rất nhiều người ngoại quốc tìm đến mua đặc sản Yến quốc.Khách nhân ghé qua nơi này đều ngước lên nhìn tấm biển lớn treo trước cổng thôn không khỏi thắc mắc:

“Vì sao lại gọi là Lạc Gia thôn?”

Người dẫn đường vốn muốn mở miệng giải thích phía sau lại vang lên tiếng nói:

“Đương nhiên là vì người nơi này phần lớn mang họ Lạc, nên mới gọi là Lưu Gia thôn!”

Người vừa lên tiếng là một thiếu niên nhỏ gầy mắt đen, ngũ quan đầy đủ, bận y phục màu lam, dáng vẻ tầm thường đến độ lẫn trong đám người cũng khó có thể nhìn ra. Lam y lười biếng ngồi dậy từ phiến đá lớn bên chân cổng thôn, phủi phủi đi chút bụi dính trên quần áo mới nhảy xuống đối diện với đám thương nhân vừa tới cổng thành kia. Thiếu niên chỉ khẽ nhìn qua bọn họ một lượt liền quay người đi vào trong thôn, cao ngạo giống như không hề xem đám người này vào mắt.

Đám thương nhân xét tuổi tác trẻ nhất cũng qua nhược quán*. Thiếu niên này bất quá cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, vậy mà lại có thái độ như vậy quả thực khiến bọn họ nảy sinh tức giận, nghĩ muốn đi tới dạy dỗ một phen.

*Nhược quán: cách biểu đạt tuổi của người xưa, chỉ con trai hai mươi tuổi.

Nhưng là còn chưa kịp xông tới đã bị người dẫn đường cho bọn họ cản lại, chỉ thấy người này sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía thiếu niên vừa rời đi nhẹ giọng cảnh cáo:

“Các ngươi nếu còn muốn tiếp tục tới Yến quốc buôn bán vẫn là nên tránh đυ.ng tới người này đi!”

Thương nhân nghi hoặc nghĩ thầm: người này có thể có lai lịch thế nào lại khiến người dẫn đường này dè chừng như vậy? Nhưng là nghĩ mãi cũng không ra câu trả lời liền khó hiểu lên tiếng:

“Vì sao lại nói như vậy?”

Sắc mặt người dẫn đường càng ngày càng đen lại, hai tay run rẩy khẽ nắm thành quyền, hồi lâu mới mấp máy môi lên tiếng:

“Hắn… vì hắn chính là Lạc Vân của Lạc Gia thôn!”

“...”

Không sai, người bọn họ đang nói tới chính là Lạc Vân, kẻ không nên đυ.ng tới nhất Lạc Gia thôn này. Không phải vì hắn có gia thế kinh hãi hay người phía sau chống lưng như thế nào, mà là bởi hắn chính là kẻ điên dại thù dai có tiếng nhất nơi này. Tiểu tử này lười biếng thành thói, ngày nào cũng chạy tới phiến đá lớn bên chân cổng thành nằm ườn ra tắm nắng. Đáng giận nhất chính là tên này lại có thói bài bạc mê sảng không dứt, mang về người không biết bao nhiêu nợ nần. Phụ mẫu sớm đã qua đời từ khi còn nhỏ, Lạc gia không còn một ai, bởi vậy mới nuôi ra được mầm mống tai họa như thế này.

Lạc Vân tiểu tử này tất nhiên trong nhà không có cắc bạc nào trả nợ, người thân không có. Số nợ khủng khϊếp mà hắn mang cần cái mạng không bị sứt mẻ của hắn trả nợ, đám chủ nợ mới không có cách nào động tới tên mặt dày lý lẽ ngông cuồng này. Chủ nợ từng tới tận nhà cho hắn một số nơi làm việc để trừ nợ, thế nhưng Lạc Vân nếu không phải là kiên quyết từ chối thì cũng là tới phá chuyện làm ăn buôn bán của người ta, kế hoạch làm việc trừ nợ coi như bỏ ngỏ. Chủ nợ cùng đường lắm mới nhắm tới một số thành phần tiếp xúc cùng với hắn bắt họ trả nợ thay. Vậy mới nói bình thời chớ dại mà dây dưa với hắn, kẻo có ngày hơn chục đại hán vạm vỡ chạy tới tìm ngươi đòi tiền.

Về phần Lạc Vân này, hắn lại cảm thấy bản thân ở Lạc Gia thôn rất có địa vị, những kẻ quyền quý trong thôn này gặp hắn cũng phải “kiêng nể” vài phần. Bên ngoài bị đồn thổi tiếng xấu cũng không phải ngày một ngày hai nữa, hắn cũng chẳng thèm để ý tới. Có thể để hắn sống thêm một kiếp ở nơi này lâu như vậy đã chính là phúc phần lớn nhất hắn nhận được rồi.

"..."

Không nghe đâu, Lạc Vân hắn không phải người bình thường, vốn dĩ cũng không phải người ở nơi này. Lai lịch của hắn chính là bí mật lớn nhất hắn không thể nói với người ngoài…

"Thực ra ta chính là thần tiên trên trời, đạo tiên đệ tử của Thái Bạch Kim Tinh, chính là cháu ngoại của Ngọc Hoàng đại đế!"

"..."

Lời lừa bịp này đến hài tử ba tuổi cũng không thèm tin, vậy mà nam tử to béo mắt xếch trước mặt này lại trố mắt kinh ngạc, đến cả đám người hùng hổ phía sau hắn cũng kinh hãi mà lùi về sau.

Nguyên nhân là bởi vì một khắc* trước, Lạc Vân buồn chán không có việc gì làm liền trở về nhà, định bụng sẽ ngủ thẳng cẳng tới ngày mai. Ai ngờ vừa vào cửa đã bị người ta chùm bao tải trói lại đem vào trong căn nhà cũ nát của hắn. Lúc nhìn thấy lại ánh sáng mới ngộ, hoá ra là người quen cả.

*Khắc: đơn vị đo thời gian của người xưa, một khắc tương đương với 15 phút của hiện đại.

"Thì ra là Văn huynh, nếu đến cũng nên báo trước với ta một tiếng ra cửa ân cần tiếp đón chứ!"

"Hừ! n cần của ngươi chó ghẻ cũng không thèm nhận!"

Cái tên cầm đầu to béo mắt xếch này là Văn đại thiếu của Văn gia, chính là kẻ thù không đội trời chung của Lạc Vân. Nói chính xác hơn Văn thiếu này mới là người coi hắn là kẻ thù không đội trời chung. Nguồn cơn là bởi hàng ngàn chuyện vặt vãnh từ nhỏ tới lớn Lạc Vân đem Văn thiếu ra làm trò cười đến bản thân hắn cũng không nhớ nổi. Từ đó mối thù càng ngày càng khắc sâu đến cả Lạc Gia thôn ai ai cũng biết rõ.

Văn thiếu mắt vốn đã xếch, bên to bên nhỏ, hai mắt đỏ au đầy tơ máu, lại hung hăng lại gần Lạc Vân khiến hắn một phen khϊếp đảm. Lạc Vân hoang mang khẽ nhắm lại hai mắt, bên ngoài lên tiếng muốn trấn tĩnh cơn thịnh nộ sắp đổ xuống.

Vốn nghĩ sắp ăn một gậy của Mắt Xếch tiễn hắn về Tây Thiên, lại nghe:

"Tên chó ghẻ này ngươi lại bày trò gì mà tung tin đồn nhảm cho Văn gia, ngươi có biết…"

Hắn nói được một nửa lại lấp lửng không nói, sau cùng lại bực bội dậm chân xuống đất để trút bực.

Lạc Vân lúc này mới nhớ bản thân đã làm ra chuyện gì "tốt" cho Văn gia. Còn không phải là nói Văn đại thiếu Văn gia đem lòng ái mộ Lạc Vân công tử anh tuấn không dứt, ngặt vì không được đáp lại tình cảm nên mới thường xuyên dở trò muốn bắt nạt hắn.

Nghĩ đến đây Lạc Vân chợt cười khì, làm bộ như kinh ngạc mà thốt:

"Ồ! Văn huynh là đang nói đến tin đồn huynh đoạn tay áo* với ta sao?"

*Đoạn tay áo: hay còn gọi là đoạn tụ chi phích, đoạn tụ. Bắt nguồn từ cuộc tình giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là mối tình "đoạn tay áo".

Mắt Xếch nghe vậy liền tức giận đến đen mặt, lăm lăm cây gậy đi tới muốn đánh người đang quỳ phía trước, lớn giọng quát ngang:

"Ngươi, ngươi mới là tên đoạn tụ chết tiệt!"

"Ai nha, Văn huynh! Huynh ngày nào cũng muốn tới tìm ta muốn "trò chuyện", thử hỏi như thế lại không khiến người hiểu lầm?"

"Hôm nay… hôm nay ta sẽ đánh chết tên chó ghẻ nhà ngươi!"

Nói đoạn hắn liền vung gậy xông tới. Lạc Vân bình thường ngả ngớn thành thói nhưng những lúc vạn phần nguy hiểm như thế này hắn cũng biết sợ hãi. Còn chưa để hắn run rẩy kêu la cây gậy gỗ đã đánh xuống khiến hắn ngất lịm, dòng nước đỏ thẫm từ trên trán đổ xuống thấm dần trên mặt đất.

Văn thiếu này to béo là vậy nhưng gan lại nhỏ như thỏ đế, vừa thấy máu trực tiếp ngã khụy bò dần về sau rồi chạy mất.

Lạc Vân cứ như vậy nằm trên đất hồi lâu cũng không mảy may tỉnh lại. Cũng không biết là hai người nào lại thần bí nửa đêm đem hắn mang ra ngọn núi phía sau thôn ném bên bờ cỏ. Sau cùng lại gấp rút rời khỏi như chó chạy lũ, lập tức mất hút sau bóng đêm dày đặc.