Buổi sáng tinh mơ, lúc mặt trời còn chưa thức dậy, gà còn chẳng buồn gáy, nhà nhà vẫn chốt cửa then cài, từ tửu lâu hoàng thành đã truyền ra một tiếng vọng lớn!
Một bà lão bán đậu hủ nóng gần đó nghe thấy, động tác trên tay dừng lại, chật chật vài tiếng, lại tiếp tục dọn hàng!
Thôi!
Quen rồi!
Có Dung Lạc công chúa ở đây, ngày nào mà không náo nhiệt?!
Một tháng trước, đương lúc canh ba, nàng ta mặc hoàng bào lấp lánh rượt năm tên cướp chạy tám con phố!
Mười ngày trước, giữa phiên chợ, nàng mặc cẩm y mặc ngọc, đập cho con trai huyện lệnh tè ra quần!
Một tuần trước, nàng mang ngự kiếm dỡ cả một gian hàng tại tiệm trang sức nhà mẹ đẻ quý phi.
Ba ngày trước, giữa đường, nàng dùng Thanh Tư kiếm chọi rơi mũ quan của huyện lệnh đại nhân!
Một ngày trước, đương lúc chợ tối, nàng ném hết một đám ăn chơi trác táng cùng kỹ nữ ra khỏi thanh lâu. Là từ cửa sổ tầng cao bay ra ngoài, một đám không mảnh vải che thân, mặt mũi bầm dập, máu mũi miệng chảy thấy ghê, trên đất còn vương vãi nước dãi cùng mấy chiếc răng. Nhẹ thì gãy mấy chiếc xương sườn, nặng thì bị dọa đến ngốc!
Thừa dịp quan phủ chưa tới, bọn họ còn thuận tay ném một đống trứng thối!
Vừa thối vừa xấu!
Thật mất mỹ quan!!
Danh tiếng của Dung Lạc công chúa từ khi sinh ra đến giờ vẫn nổi như cồn, một năm nay lại càng nổi hơn, tựa hồ mỗi ngày, người ta ra đường chỉ vì muốn xem xem, hôm nay công chúa lại làm ra chuyện động trời gì rồi!
Khiến mọi người thất vọng rồi, hôm nay, công chúa phải hồi cung!
Hồi cung thì hồi cung, thế quái nào lại nằng nặc đem Viễn Chi theo.
Chỉ sợ một ngày mười hai canh giờ không phiền đến y.
Nên sáng sớm, nàng phải nắm đầu con heo lười Viễn Chi dậy.
Sống chung một năm, Dung Lạc đã hiểu rõ con heo này trong lòng bàn tay!
Y ấy à, đứng được sẽ không đi, ngồi được sẽ không đứng, nằm được sẽ không ngồi, ngủ được sẽ không thức!
Trong phòng y, tất cả mọi nơi đều lót đệm dày ấm áp, là để cho y được thỏa thích muốn nằm lúc nào thì nằm lúc đó!
Một ngày ít nhất ngủ sáu canh giờ!
So với heo càng lười hơn!
Viễn Chi ngược lại thật oan ức, có ai nhận đồ đệ như y không? Cái này có khác gì thỉnh một lão tổ tông về thờ chứ nhận đồ đệ gì?
Viễn Chi vẫn quyết tâm nằm im bất động không mở mắt!
Dung Lạc tức giận, rút ngự kiếm ra, ánh sáng vàng chói cả một căn phòng
Thanh kiếm này, linh tính cao ngạo có thừa, trình độ làm màu cũng có thừa nốt.
Sống đã lâu, Viễn Chi không còn sợ mấy thứ này nữa!
Giữa ngủ và rơi đầu, y chọn, ngủ!
Dù sao rơi đầu lúc ngủ cũng thoải mái hơn!
Bỗng nhiên, một thanh âm vang vọng trong đầu y
"Hoàng tẩu~~~"
Một cơn gió xẹt qua lỗ tai!
Đôi mắt Viễn Chi mở lớn, hai vai giật giật, toàn bộ da gà đều nổi lên, tóc gáy dựng đứng!
Giật mình ngồi dậy, Dung Lạc đã biến đâu mất, chỉ để lại một mảnh phù truyền âm!
"Ta ăn sáng, cho ngươi một khắc chuẩn bị!"
Mí mắt Viễn Chi không tự chủ giật giật, sao có cảm giác chuyện không tốt phía trước nhỉ?!
Đúng là không tốt mà!
Có công chúa nào hồi cung cứ nằng nặc đem sư phụ theo không?
Không!!
Quá kỳ lạ, thật kỳ lạ!
Mỗi lần Dung Lạc muốn uy hϊếp y, đều sẽ gọi y là hoàng tẩu.
Viễn Chi thật sự sợ, nếu như lời đồn quá trớn, lại có thêm một cô công chúa gọi y là hoàng tẩu, vậy thì chỉ sợ động lên đầu thái tử rồi! Càng huống hồ, bước vào hoàng cung, cơ hội chạm mặt thái tử rất lớn.
Viễn Chi sống mấy trăm năm nay, càng sống càng thụt lùi, thái tử y cũng sợ, giờ đến công chúa y cũng sợ nốt!
Cái hoàng tộc này, tránh xa càng sớm thì càng tốt.
Nếu đối mặt với vị kia thì toang.
Có trời mới biết, mấy trăm năm nay, y và người trong lòng tin đồn của y, gặp nhau chỉ mới một lần, chỉ một lần mà đã đồn thổi như vậy, y lại mặt dày dùng lời đồn làm tấm khiên chắn gió.
Chẳng lẽ lần sau gặp mặt, người ta phải kề kiếm lên cổ mình, đòi một lời giải thích à?
Y giải thích cái gì đây?
Ta nhất kiến chung tình với ngươi à?!
Viễn Chi gượng cười
Không có khả năng!
Mặc dù cũng thích thật đấy, nhưng không đến nổi dùng mạng ra đổi!
Nam tử uy vũ như vậy, ai mà không thích chứ?!
Khắp người đều là hào quang, chỉ cần một ánh mắt, có thể khiến người khác cởi sạch bò lên giường.
Nhưng mà ....
Nghe nói người kia không thích yêu đương đâu, thị thϊếp không có lấy một cái, mấy trăm năm qua vẫn độc lai độc vãng.
Thôi, bỏ đi!
Ngẫm lại thì hoàng thất ai cũng thế!
Nhưng mà nghe nói, người kia thẳng tay hủy linh mạch của một nữ tử dám trèo lên giường hắn, còn đốt luôn một cung điện.
Quá đáng sợ ....
Nếu hắn mà biết ....
Thôi, hắn không biết!!
Viễn Chi bấm ngón tay, nhẩm nhẩm tính toán!
Một tháng sau là đến kỳ hạn năm mươi năm một lần, y phải cắt cái đuôi Dung Lạc này ngay!
Nếu tiến cung còn không biết ngày về!
Nghĩ là làm, Viễn Chi truyền âm cho Dung Lạc
"Nửa tháng sau ta có việc, ngươi đi trước đi!!"
"Không được!" Dung Lạc trả lời "Ngươi đi đâu, ta đi đó!"
"Tại sao?" Viễn Chi không kiên nhẫn
"Ngươi là sư phụ của ta!" Dung Lạc đáp
Khóe môi Viễn Chi giật giật, ngươi không nói, ta thật sự quên mất ngươi là đồ đệ của ta.
Viễn Chi vẫn không khuất phục
"Ta vân du tứ hải"
"Ta cũng vân du tứ hải"
"Ta đi đến những nơi rất nhàm chán"
"Không sao, ta đi cùng sẽ không nhàm chán"
"Ta đến phật đường tĩnh tâm nghe thuyết pháp"
"Ta cũng đến ..."
Viễn Chi giương môi cười, đầu bên kia im lặng một chốc lại lên tiếng
"Hay là ngươi đợi ta một lúc được không, ta muốn về hoàng cung đem Thất nhi theo! Ta nhớ hắn rồi!"
Viễn Chi nghi hoặc "Thất nhi là ai?"
"Tiểu mao mi của ta!"
Viễn Chi thở dài, thôi được rồi, đợi nàng ta về hoàng cung, hắn trốn đi còn không được à?
Viễn Chi một lòng bỏ trốn, không chú ý đến một đoạn thần mạch dần dần tiếp cận, hóa thành một sợi tóc, vương trên phát quan của y.
Trời thu se lạnh, kiệu của công chúa một đường hồi cung, trước tiên, nàng đến thỉnh an phụ hoàng cùng thái tử, cuối cùng là thăm nhị hoàng huynh.
Người trong thiên hạ đều biết, nhị hoàng tử Dung Hòa là do quý phi sinh ra, từ nhỏ thể chất đã ốm yếu, là một con ma bệnh, trước sau vẫn trốn trong cung, nhưng trốn trong cung làm gì thì không ai biết.
Bị bệnh thì nằm liệt giường thôi!
Thế, mấy trăm năm đều nằm liệt giường à?
Ai mà biết!
Nhưng mà, Dung Lạc lần nào đến thăm hắn, cũng chỉ đơn thuần là xem hắn chết chưa.
Nàng hận nhất, không phải là nhị hoàng huynh, thật ra nàng vẫn chưa biết người mình hận nhất là ai, nhưng nàng đối với nhị hoàng huynh, nhất định không có nửa điểm tình thân.
Nếu như trước đây, nàng sẽ nói, nhà ta có một đại hoàng huynh cực kỳ lợi hại, còn nhị hoàng huynh tuy ốm yếu nhưng vẫn rất thương ta, phụ hoàng càng sủng ta đến vô pháp vô thiên, An hoàng thúc lúc nào cũng bao dung che chở ta, sư phụ lười biếng của ta rất dung túng ta, suốt một đời ta chỉ cần làm những gì mình thích, không cần phải nhìn sắc mặt người khác, một chút cũng không cần lo nghĩ, ta chính là công chúa hạnh phúc nhất trên đời.
Một câu công chúa hạnh phúc nhất, mệnh số nghiệt ngã.
Hạnh phúc ấy, chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước.
Giả mà thôi!
Hiện tại đã khác rồi, nàng đã không còn là Dung Lạc đó nữa, mười sáu năm nay, nàng chỉ hận không thể một phát bóp cổ Dung Hòa!
Còn phụ hoàng, còn tể tướng, còn quý phi, còn An vương, còn rất nhiều thứ mơ hồ mà sự thơ ngây rất nhiều năm của nàng không thể nhìn rõ được.
Bọn họ luôn nhìn nàng bằng những ánh mắt kỳ lạ.
Dung Lạc biết, phụ hoàng, An hoàng thúc không phải sủng nàng, cái bọn họ nhìn chăm chăm, là gương mặt này!
Nàng nhất định phải tìm được chân tướng, dù là qua mấy trăm năm cũng sẽ vạch trần tất cả bọn họ.
Người nàng muốn bảo hộ, chỉ có thái tử ca ca một lòng thương nàng, và Viễn Chi!
Thế nhưng nàng lại vô dụng như vậy!
Nghĩ đến kỳ hạn sắp tới của hoàng huynh, tâm Dung Lạc rung lên, dùng truyền âm phù hỏi Viễn Chi
"Ngươi biết cách để chống lại thiên phạt không?"
Viễn Chi nghi hoặc, Dung Lạc tuy náo loạn khắp nơi, nhưng có rất nhiều điểm kỳ lạ, hoàn toàn không phải là tâm tư của một con nhóc mười sáu tuổi. Bất quá, người giao dịch được với quỷ vương, bình thường mới là điều kỳ lạ nhất, Viễn Chi vẫn luôn không bận tâm, nhưng hôm nay, nha đầu này có phần hơi khác
"Không biết!" Viễn Chi dứt khoát
Dung Lạc bất mãn "Thế sao ngươi sống sót được trước lôi kiếp đọa tiên?"
"Là do ta may mắn!!" Viễn Chi đáp
"Hừ" Dung Lạc móc mỉa "Ngươi là quỷ xui xẻo"
Viễn Chi vẫn không trả lời, dạo gần đây y dung túng tiểu tổ tông này quá, nàng sắp trèo lên đầu y ngồi.
Dung Lạc tiếp tục uy hϊếp
"Nếu ngươi không nói, ngày mai ta sẽ kêu hoàng huynh thú ngươi!"
Viễn Chi không còn lời nào để nói
Điều Dung Lạc nói, mười câu thì không có lấy một câu thật lòng, nhưng chắc chắn sẽ làm không sót một câu.
Quy tắc sống thấy ghê vậy đó!
Viễn Chi cảm thấy, dường như mình chỉ mới mười bảy tuổi, còn con nhóc kia mới là người sống mấy trăm năm.
Tiền đồ ở đâu??
"Được được được!" Viễn Chi thỏa hiệp "Tiểu tổ tông, xem như ngươi lợi hại, ta dùng máu đầu tim bày huyết trận, được chưa?"
"Ngươi nói dối" Dung Lạc vạch trần
"Nói dối cái tiểu nha đầu nhà ngươi!" Viễn Chi tức giận "Ta chính là bị ngươi làm tức chết, dùng toàn bộ máu đầu tim bày huyết trận, dùng tiên lực bảo vệ linh mạch, được chưa? Làm xong ngươi cũng muốn đi chầu diêm vương!"
Dung Lạc không trả lời, mạnh tay ngắt truyền âm phù.
Một giọt lệ lăn dài trên má Dung Lạc!
Lần này, nàng quyết tâm, Viễn Chi có muốn chạy cũng không thoát, nàng nhất định phải khiến hắn đứng cạnh được hoàng huynh, để hai người quyền khuynh triều dã.
Dù cho phải dùng mạng đổi.
Thất nhi nhỏ đỏ đỏ nằm trong lòng Dung Lạc, dường như cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, nó ưỡn người ra, đưa lưỡi hướng đôi mắt Dung Lạc liếʍ liếʍ.
Bất giác nó nhận ra, nước mắt có vị mặn.
Thì ra nước mắt của con người đều có vị mặn!
Thế mà bấy lâu nay, nó không biết!
Hốc mắt nó bất giác cũng rơi lệ!
Chỉ là lớp lông màu đỏ huyền bí đã che mất.