Tô Bùi cuộn mình trên ghế, tay ghì chặt chăn muốn ngẩng đầu nhìn Hạ Nhất Minh và Thẩm Lam đang nói chuyện bên ngoài, thế nhưng anh mệt lử, cơn đau lẩm nhẩm chạy từ bả vai xuống các ngón tay và dọc cả sống lưng nữa, ngay cả bụng dạ cũng như đang co giật vì những cơn quặn thắt.
Giữa lúc mơ màng ấy, có một đôi bàn tay nhỏ xíu mềm mại rơi trên trán anh.
“Bố ơi…”
Là tiếng của Bích Quy, lẫn cả âm thanh sụt sùi khó nén.
Tô Bùi từ từ mở mắt nhìn cô con gái bé bỏng của mình.
Bích Quy ngồi xổm trước mặt anh, nước mắt rơi lã chã, đôi mắt đã đỏ hoe, con bé cọ má vào tay anh như một con thú cưng nhỏ tội nghiệp, “Bố ơi, tất cả là lỗi của con… con không nên kể với mẹ rằng bố con mình ở đây…”
Anh gắng gượng mở miệng, “Đó không phải là lỗi của con, đó là vấn đề của bố và mẹ.”
Con bé bưng cốc nước cho anh uống, song Tô Bùi không uống được, ngực anh vẫn tức dữ dội, anh hỏi, “Con thu dọn đồ, về với mẹ trước đi…”
Bích Quy hoảng hốt, “Bố, bố không cần Bích Quy nữa à?” – cùng với những tiếng nấc cụt nghẹn ngào vì sợ hãi.
Ngực anh càng quặn thắt hơn, anh cầm tay con bé và rằng, “Không đâu cô bé của bố, sao bố có thể không cần con chứ. Nhưng hôm nay bố ốm quá… con đi về trước… ở với mẹ hai ba hôm. Sau kỳ nghỉ, để mẹ đưa con đi học, cuối tuần bố sẽ đến đón con, đừng lo sợ gì cả.”
Thẩm Lam muốn kiếm chuyện với anh, nhưng sẽ không làm gì con bé.
Bích Quy vẫn lắc đầu nguầy nguậy.
“Ngoan, mấy hôm nữa bố khỏe rồi sẽ đến trường đón con, bố sẽ nhắn tin cho con mỗi ngày, nghe chưa.”
Lần này con bé mới chịu đồng ý, nhưng vẫn chưa yên tâm, “Vậy bố mau khỏe lên nhớ…”
*
Thẩm Lam dành được Bích Quy xong thì chẳng nói chẳng rằng gì nữa, cô kéo valy bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Hạ Nhất Minh vẫn tức điên, giận Thẩm Lam, giận mình, giận lây cả Tô Bùi.
“Tại sao anh lại để Bích Quy đi cùng cô ta!”
Tô Bùi mệt mỏi đáp, “Cùng lắm thì cô ấy chỉ đưa Bích Quy đi hai, ba hôm thôi. Cô ấy không biết chăm sóc con bé đâu, anh quá hiểu cổ mà…”
Ấy vậy mà Hạ Nhất Minh cố ý nhại lời anh, “Vâng! Anh quá hiểu cô ta! Anh quá hiểu cô ta thì đã chẳng đến cơ sự ngày hôm nay.”
Tô Bùi biết Hạ Nhất Minh ám chỉ điều gì, anh chỉ nói khẽ, “Ừ, cậu đúng.”
Từ sau khi kết hôn với Thẩm Lam, Hạ Nhất Minh từng nói với anh rằng Thẩm Lam có sự chiếm hữu thái quá nên cậu rất lo cho anh. Khi ấy, anh chỉ cho rằng cậu phóng đại, rằng ai yêu nhau chẳng như thế.
Sau đó thì anh buộc phải thừa nhận rằng, những tính cách cuốn hút ban đầu ấy đang dần trở thành một trong những lý do dẫn đến cuộc ly hôn của họ.
Đó thực sự là sự chế giễu không gì tàn nhẫn hơn của tình yêu và hôn nhân.
Hạ Nhất Minh ngồi vào bên cạnh, trông Tô Bùi đã khá hơn trước rất nhiều, cậu kê thêm gối tựa để anh ngồi thoải mái hơn.
Tô Bùi vẫn xấu hổ vì sự việc vừa xảy ra.
“Anh biết cậu có lòng nhắc nhở và cảnh báo anh, nhưng khi đó anh mù quáng… anh chỉ cảm thấy cô ấy là cô gái xinh đẹp và cá tính nhất mà anh từng gặp…”
Ngay cả bây giờ, Hạ Nhất Minh vẫn ghen tị với Thẩm Lam, trái tim cậu mục rữa rỗ lỗ chỗ như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm.
“Đương nhiên em nhắc nhở vì muốn tốt cho anh. Em không muốn chia rẽ cuộc hôn nhân của hai người, nhưng Thẩm Lam lại xử sự như thể em đã gây ra tội ác khủng khϊếp vậy.”- Hạ Nhất Minh cố tự biện minh cho bản thân mình, song lời Thẩm Lam thì vẫn hằn sâu vào lòng cậu.
Cậu không muốn Tô Bùi nghi ngờ.
Tô Bùi đáp, “Đấy là… vấn đề trong tính cách của cô ấy.”
Anh đã cảm nhận được từ lâu, Thẩm Lam và Hạ Nhất Minh không hề mâu thuẫn nhưng không tài nào hòa thuận được, cả hai đều quá mạnh mẽ, cá tính, yêu ghét rõ ràng, nên chỉ cần chạm mặt nhau thì cũng tự sinh ra đối lập chẳng vì lý do gì hết.
Nên có một số việc, anh không thể kể với Hạ Nhất Minh.
Khi Bích Quy chuẩn bị lên lớp một, tình hình kinh tế trong nhà khó khăn, anh bắt đầu nhận làm biên kịch và buộc phải đi công tác dài ngày bên ngoài. Tâm trạng của Thẩm Lam dần trở nên tồi tệ từ đó, cô muốn quay lại nghiệp cũ nên bắt đầu đến các phòng dạy múa gần nhà tập luyện.
Ban đầu anh rất ủng hộ việc cô tập luyện trở lại, như thế vừa đỡ phí thời gian vừa có thể tăng thêm thu nhập cho gia đình.
Chỉ cho đến một tối muộn khi anh nhận được cuộc gọi từ phòng tập nhảy, hỏi anh có phải chồng của Thẩm Lam hay không thì đến đón cô về. Tô Bùi vội vàng lái xe tới.
Trời đã khuya khoắt, học viên trong phòng đã ra về hết, chỉ còn độc Thẩm Lam ngồi bệt trên sàn, bốn bức tường gương trong phòng đều đang phản chiếu bóng dáng cô đơn leo lắt của cô.
Giáo viên quản lý phòng tập nói với Tô Bùi rằng vợ anh tập luyện quá sức khiến vết thương cũ tái phát và bị chấn thương chân. Anh ta lắc đầu, khẽ nói với anh, “Anh khuyên cô ấy đi, cô ấy cũng sắp ba mươi rồi, cơ thể đã sinh con và kiến thức để hổng nhiều năm quá, chỉ múa bình thường giãn gân cốt thì được, nhưng muốn tham gia chuyên nghiệp thì…”
Tô Bùi đi đến trước mặt Thẩm Lam vẫn chưa hết đờ đẫn, anh cởϊ áσ choàng lên người cô, muốn đỡ cô đứng lên, nhưng cô chỉ túm chặt lấy anh, vừa khóc vừa đấm vào ngực anh.
Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy như một tâm hồn đã sụp đổ.
Anh chưa từng kể, cũng chẳng thể kể cho Hạ Nhất Minh, nó là một chuyện quá riêng tư. Và anh cũng biết cậu ta sẽ chẳng có lấy mấy tí lòng thương cảm nào với Thẩm Lam đâu.
Giờ thì anh càng chẳng thể kể cho Hạ Nhất Minh hay, bởi Thẩm Lam vừa gây ra một việc quá thể đáng vô cùng, và kể ra chỉ giống như anh đang bao biện cho cô ấy mà thôi. Quá khứ có thế nào thì lần này cô cũng phạm sai lầm.
Anh chỉ có thể giữ chặt những nỗi đau quá khứ đã qua đi ấy ở trong lòng, để chúng tiếp tục dày vò, để mỗi lần hồi tưởng là mỗi lần xót xa.
Anh xin lỗi Hạ Nhất Minh, xin lỗi vì đã để xảy ra cơ sự này, xin lỗi vì đã phụ nhã ý mời anh đến chơi nhà của cậu.
Anh xấu hổ vô cùng tận.
Hạ Nhất Minh gắt gỏng, “Anh xấu hổ vì gì chứ!” – cậu những muốn Tô Bùi được nghỉ ngơi thư giãn biết bao, vừa hay Thẩm Lam đã dắt Bích Quy đi rồi, giờ thì anh có thể ở bên cậu thêm mấy ngày nữa.
Nhưng Tô Bùi từ chối, “Không được, qua kỳ nghỉ rồi, cậu cũng phải đi làm chứ.”
Hạ Nhất Minh đáp, “Em là ông chủ, em muốn làm ở đâu mà chẳng được. Em sẽ ở lại đây với anh thêm mấy bữa nữa.”
Đầu óc Tô Bùi lúc này chỉ đầy ắp những hổ thẹn và suy nghĩ ngổn ngang, đời nào dám đồng ý, Hạ Nhất Minh càng nhiệt tình, anh càng không chịu nổi.
Bởi vì Thẩm Lam mà thái độ của anh trở nên khách sáo và giữ kẽ hơn.
Hạ Nhất Minh bực lắm nhưng chịu chết.
*
Tô Bùi nán lại đêm hôm ấy rồi trở về thành phố vào rạng sáng ngày hôm sau. Hạ Nhất Minh giữ anh thêm một ngày nhưng thất bại.
Tô Bùi gọi điện cho Bích Quy và được biết rằng Thẩm Lam đã đưa con bé sang nhà ông bà ngoại.
Gia đình Thẩm Lam có kinh tế khá giả, trên cô còn có một người anh cả nên cô được nuông chiều từ nhỏ. Bích Quy rất được lòng ông bà, lần nào sang chơi cũng được cả nhà chiều hết nấc, nhờ thế mà Tô Bùi yên tâm phần nào. Giọng con bé hăm hở trong điện thoại:
“Bà làm kẹo hạnh phúc[1] với bao nhiêu là món ngon cho con á, bà mua cả một ngôi nhà búp bê cho con nhớ, đẹp ơi là đẹp bố ạ.”
1. Kẹo nougat, kẹo hạnh phúc, kẹo sữa hạt: 1 loại kẹo làm từ kẹo dẻo, bơ, sữa và các loại hạt.
Tô Bùi cười nói, “Nhớ đừng đánh nhau với Đa Đa đấy nhé, bà không kéo nổi hai đứa ra đâu.” – Đa Đa là con của anh trai Thẩm Lam, một thằng bé láu táu nghịch như quỷ sứ, lần nào hai đứa gặp nhau cũng ngoác miệng chí chóe.
Bích Quy vội vàng thanh minh, “Con không nhớ! Còn lâu con mới thèm chấp nó.” – rồi con bé dè dặt hỏi bố, “Bố đã khỏi ốm chưa ạ?”
“Bố đỡ rồi, không sốt nữa, cuối tuần bố sẽ đến trường đón con.”
Bích Quy vui vẻ ra trò, tỉ tê tâm sự với bố mãi cho đến khi Thẩm Lam gọi đi ăn cơm mới thôi.
Tô Bùi cúp máy, tiếp tục gõ bản thảo. Nhưng được một lúc anh dừng lại vì mất tập trung, anh nhìn chằm chằm vào móng tay mình, ngón tay nhỏ thon thon, móng tay gọn gàng, nhưng dòm kỹ thì nhạt phếch…
Anh do dự mất một lúc rồi mới cầm điện thoại lên và đặt một lịch hẹn kiểm tra sức khỏe.
Ngày hôm sau, Tô Bùi đến bệnh viện gặp bác sỹ Tăng – một bác sỹ khoa nội mà anh quen khi ông điều trị cho bố anh trước khi qua đời vào nhiều năm trước.
Tô Bùi mô tả tình hình gần đây cho ông nghe, “Không biết có phải vì quá sức hay không mà gần đây cháu hay bị sốt nhẹ, đau ngực, lưng và cánh tay, dạ dày cũng đau, và cả ngất nữa…”
“Bị ngất lâu chưa? Bị khi nào?” – bác sỹ Tăng hỏi.
Tô Bùi đáp, “Hôm Tết vừa rồi, có lẽ cháu đã ngất trong một, hai giây gì đó.”
Khi mà Thẩm Lam và Hạ Nhất Minh mải so găng cũng là lúc anh không còn chút sức lực nào, nếu không đã đứng ra ngăn cản hai người rồi, lúc đó anh cảm giác như mình sắp chết.
Tô Bùi hỏi, “Vậy có phải…” – tuy không nói hết nhưng bác sỹ Tăng đã hiểu ý anh.
“Ông và bố cậu đều qua đời vì bệnh tim, nhà cậu đã có tiền sử rồi nên cứ cẩn thận thì tốt hơn, đi chụp điện tâm đồ kiểm tra xem.” – ông nói.
Tô Bùi không cam lòng, “Nhưng cháu mới ba mươi hai.”
Bác sỹ Tăng an ủi, “Tuổi nào cũng có nguy cơ, cậu còn trẻ, nếu nhẹ thì có thể dùng thuốc để kiểm soát, không cần phẫu thuật.”
Tô Bùi hỏi thêm, “Vậy có ảnh hưởng đến cái kia không…”
Bác sỹ Tăng là một bác sỹ dày dặn kinh nghiệm nên ông biết ngay “cái kia” là gì, cánh đàn ông nào cũng thắc mắc y hệt vậy sau khi được chẩn đoán bệnh, ông mỉm cười đáp, “Chờ kết quả xem sao đã. Nhưng trước hết bỏ rượu bia và cai thuốc lá thì sao nhỉ?”
*
Cuối tuần, Bích Quy hớt hải rời khỏi lớp khi vừa tan học, con bé tìm thấy bố đang tựa vào chiếc Cadillac cũ chỉ trong một tích tắc.
“Bố ơi!” – con bé sung sướиɠ như thể cả một thế kỷ rồi chưa được gặp nhau.
Tô Bùi đỡ được con bé và cất cặp sách cho nó.
“Bố đến đón con thật à.”
“Sao nào, con cho là bố không cần con nữa hả?”
Bích Quy ngượng nghịu lắc đầu, “Đâu có đâu.”
Trên đường về nhà, Bích Quy kể với bố rằng mẹ lại đi du lịch rồi, nghe nói là đi Thượng Hải gặp một người bạn cũ để bàn bạc chuyện mở cửa hàng.
Hệt như anh dự đoán – chẳng đời nào Thẩm Lam chăm sóc được Bích Quy trong một thời gian dài.
Anh dí dỏm nói, “Tốt quá rồi, vậy là con lại được về ở với bố.”
Bích Quy nhại giọng điệu của anh, “Tốt quá rồi, con muốn về ở với bố.” – bằng cái miệng ngọt ngào quá thể hơn.
Con bé hỏi tiếp, “Thế bố đã làm gì lúc con vắng nhà thế ạ?”
Tô Bùi trả lời, “Bố viết tiểu thuyết này, liên hệ với một hãng phim bàn bạc về kịch bản mới này, à giờ bố bắt đầu cai thuốc lá nữa, lần này bố bỏ thiệt đó nhe.”
______