Tô Bùi đến phòng của đạo diễn, một căn phòng được dựng tạm. Khi anh tới nơi thì bên trong đã có bảy, tám người, một số đang ăn sáng và số khác thì hý hoái điện thoại, bầu không khí tương đối gượng gạo.
Ngay khi anh xuất hiện, người đại diện của Phương Tử Linh chào rồi vội vã hỏi anh, “Sư phụ Tô, anh đã đọc tin giả trên mạng chưa?”
Tô Bùi thầm nghĩ đó cũng đâu phải “tin giả”, song anh chỉ gật đầu, “Mọi chuyện thế nào rồi?”
Đương nhiên tình hình hiện giờ tương đối tệ, đạo diễn và đại diện của Phương Tử Linh tập hợp mọi người đến đây cũng vì chuyện này. Rõ ràng sự việc đã giáng một đòn mạnh buộc Phương Tử Linh phải tạm nghỉ hai hôm để giải quyết vụ “vu khống” này.
Người đại diện của Phương Tử Linh đề nghị mọi người đồng lòng nhất trí giữ nghiêm bí mật và không nhận bất cứ cuộc phỏng vấn riêng tư nào dù là phương tiện truyền thông chính thống hay phi chính thống, cũng không được kể cả với người thân hay bạn bè.
“Làm vậy là để bảo vệ Tử Linh, cũng là để bảo vệ đoàn phim chúng ta. Mong mọi người hãy thông cảm và hợp tác, cũng xin hãy nhắc nhở với trợ lý của mình như vậy.” – đại diện của Phương Tử Linh cường điệu thêm lần nữa.
Tô Bùi chưa hiểu vì sao cần làm quá lên như thế, anh mở điện thoại lên xem phản ứng trên mạng mới hiểu ra vấn đề.
Nơi tuồn ra vụ bê bối của Bách Văn Thâm và Phương Tử Linh là một nền tảng giải trí có tiếng, họ có thừa tài lực cũng như không sợ phật lòng giám đốc Bách.
Ngoài việc tiết lộ chuyện tình giữa Phương Tử Linh và Bách Văn Thâm, họ còn khui ra nhiều “phốt” của Phương Tử Linh tại đoàn phim, như bộ phim được giám đốc Bách đầu tư nên đã cố ý đề bạt Phương Tử Linh lên làm nữ chính, giúp cô ta có được vị thế rất cao trong đoàn, không nể nang bất cứ ai và luôn sai kiến các nhân viên trong ekip.
Thậm chí sự kiện Bách Văn Thâm và Hạ Nhất Minh đến đoàn phim cũng được viết rất rõ, cả việc Hạ Nhất Minh xốn mắt trước hành vi của Phương Tử Linh nên đã mỉa mai cô ta có trình độ thấp, chưa đọc tới ba cuốn sách cũng không ngoại lệ.
Rõ ràng là những thông tin này đã bị chính người trong đoàn phim tuồn ra, bởi chúng chính xác và sống động đến từng chi tiết như thể được nghe tận tai thấy tận mắt vậy.
Tô Bùi nghĩ, thảo nào mà đại diện của Phương Tử Linh lại sốt sình sịch lên như thế.
Sau cuộc họp ngắn, Tô Bùi được đạo diễn giữ lại để bàn bạc về việc điều chỉnh kịch bản và viết lại vài phân cảnh của vai phụ.
*
Phải hai ngày sau Phương Tử Linh mới trở lại đoàn phim. Những lời chỉ trích trên mạng chưa biến mất, cô dùng hai ngày để đăng đàn thanh minh, thừa nhận rằng cô có quen biết Bách Văn Thâm nhưng “không vượt quá giới hạn bạn bè”.
Lời thanh minh chỉ là một sự lấp liếʍ vụng về khiến người ta không thể không cười nhạo.
Từ khi Phương Tử Linh quay trở lại, bầu không khí trong đoàn phim vẫn căng thẳng, không ít người bị đại diện của Phương Tử Linh tìm gặp để trò chuyện riêng tư, dường như cô vẫn còn canh cánh ai là kẻ phản bội mình.
Tiểu Nhan phỉ nhổ, “Đang chơi bịt mắt bắt dê chắc? Đều là người nặc danh đời nào để bị điều tra ra được.”
Tô Bùi cũng không thích không khí làm việc bức bối kiểu này, chiều hướng phát triển của mọi chuyện đang mông lung và có nhiều biến số.
Làm phim về gián điệp nên đâm ra cũng nghi ngờ hết người này đến người kia làm gián điệp trong thực tại.
Anh nhìn Tiểu Nhan rồi đột nhiên hỏi, “Em không kể với người ngoài về chuyện ở đoàn phim đấy chứ, bạn bè các kiểu ấy?”
Cô nhìn anh, mặt xoắn vào đỏ lựng, “Em không! Tại sao em phải làm thế chứ?” – dứt lời, cô chúi đầu vào máy tính và không thèm ngó ngàng tới Tô Bùi, như thể cô đang rất giận và sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.
Nhưng dù Tô Bùi tin Tiểu Nhan thì cũng chẳng được tác dụng gì. Hai ngày sau, đoàn phim yêu cầu Tiểu Nhan rời khỏi đoàn với lý do hiệu quả công việc thấp và gây ảnh hưởng tới công việc của người khác.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Nhan tham gia biên kịch, cô không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như vậy, cô gái đã khóc nức nở.
Cô nói với Tô Bùi với giọng nấc nghẹn ngào, “Họ nghi ngờ em… em không làm… thật sự không… phải em…”
Tô Bùi gác lại công việc trên tay, anh đi tìm người đại diện của Phương Tử Linh.
Với hy vọng sẽ làm rõ mọi thứ.
Người đại diện của Phương Tử Linh nói, “Sư phụ Tô, anh biết Tiểu Nhan có tài khoản Weibo không?”
Tô Bùi đáp, “Tài khoản Weibo của cô ấy làm sao.”
Đại diện của Phương Tử Linh là một gã có gương mặt ma mãnh, anh ta cười nói, “Cô ta đã nói điều không nên nói trên Weibo, rò rỉ thông tin đoàn, đáng nhẽ phải xử lý từ lâu rồi. Cô ta không thích hợp ở lại đoàn phim nữa.”
“Tôi cũng đọc Weibo của Tiểu Nhan, có rất ít thông tin liên quan đến đoàn phim trên đó, và tuyệt đối không tiết lộ gì về việc quay phim…”
Tô Bùi muốn bảo vệ Tiểu Nhan, nhưng khuôn mặt người đại diện thì tỏ ra mất kiên nhẫn.
Anh chỉ có thể hỏi cho ra nhẽ, “Các anh có bằng chứng xác thực nào không?”
Đại diện của Phương Tử Linh cho biết, “Chúng tôi đã điều tra đoàn làm phim, cô ta hoạt động quá tích cực trên mạng, trong đoàn cũng có người nghi ngờ cô ta. Và một số bằng chứng khác mà tôi không thể tiết lộ với anh.”
Rõ ràng, chứng cứ “không thể tiết lộ” trong câu cuối mới là chìa khóa của mọi vấn đề.
Thái độ của người đại diện quá ngạo mạn như thể anh ta đã nắm được chân tướng sự việc, suýt chút nữa Tô Bùi đã tức cười khi nhìn vào thái độ ấy của anh ta.
“Có bằng chứng gì mà không thể tiết lộ được chứ? Chúng ta có thể kiểm tra Weibo của Tiểu Nhan ngay bây giờ xem rốt cuộc trên đó có gì.”
Người đại diện không dám gay gắt với Tô Bùi như đối xử với Tiểu Nhan, anh ta chỉ nói, “Đây chỉ là việc nhỏ, đuổi cô ta đi thì Phương Tử Linh mới yên tâm công tác. Phương Tử Linh thoải mái và cải thiện môi trường làm việc mới là điều quan trọng nhất lúc này.”
Tô Bùi nói, “Đừng chỉ dùng những bằng chứng võ đoán này, nếu vẫn chưa kết luận được điều gì thì tôi đưa Tiểu Nhan đi làm việc trước. Chúng tôi luôn thiếu nhân lực, hôm nay cô ấy không thể đi được.”
Nói xong những gì cần nói, Tô Bùi chuẩn bị rời đi thì có người xông vào, là Phương Tử Linh trong chiếc sơ mi trắng tay loe và quần culottes, cô xông vào như một cơn lốc.
Dường như cô đã nghe thấy những lời Tô Bùi nói trước khi bước vào.
“Ra ngoài!” – cô hét lên đuổi đám trợ lý và trợ lý đạo diễn ra ngoài, chỉ để lại cô và Tô Bùi ở trong phòng.
Tô Bùi nói với Phương Tử Linh, “Có hiểu lầm nào trong chuyện này phải không?”
Phương Tử Linh đi đi lại lại trong phòng, cô nói, “Anh cho rằng anh biết mọi chuyện ư? Cô ta là con chuột nhắt hớt lẻo! Cô ta được giáo viên giới thiệu vào đoàn phim, em trai của người giáo viên đó đang làm kế toán trong một công ty tài chính, anh đoán xem công ty kia là của ai? Là của gia đình đằng vợ Bách Văn Thâm!”
Tô Bùi sắp xếp lại các manh mối – vậy là, chị gái của người làm kế toán trong công ty của vợ Bách Văn Thâm giới thiệu công việc cho Tiểu Nhan, nên họ kết luận rằng Tiểu Nhan tiết lộ mọi chuyện.
Anh rất muốn nói rằng cả đoàn đều biết những chuyện đó, và trên đời này chẳng có bí mật nào mãi mãi ngủ yên, hành vi hiện tại của Phương Tử Linh chỉ đang tìm người không vừa mắt để trút giận mà thôi.
Nhưng Phương Tử Linh đang trong cơn giận dữ, nói ra sự thật chỉ khiến cô ta thêm tức tối hơn.
“Cô ấy còn rất trẻ, tuy đây là công việc biên kịch đầu tiên nhưng cô ấy đã làm rất tốt.” – Tô Bùi chỉ có thể nói vậy.
Phương Tử Linh đột nhiên dừng lại, cô nhìn Tô Bùi chằm chằm. Hôm nay cô không đến quay nên chỉ trang điểm nhẹ, nhưng rõ là đôi mắt của cô thì có thần hơn hẳn những lúc quay phim, đôi mắt chuyển dần từ bối rối sang phẫn nộ.
“Anh đang cầu xin cho cô ta ư? Sư phụ Tô? Vì ả xấu xí đó? Tại sao, cô ả khóc trước mặt anh à?” – giọng điệu của Phương Tử Linh đầy ác ý.
Tô Bùi nói, “Cô ấy vẫn còn trẻ, cô ấy đã thực sự suy sụp khi bị nghi oan.”
Phương Tử Linh nói, “Em thì không trẻ ư? Không bị nghi oan ư? Ai khoan dung với em đây? Đàn ông các anh… anh thì biết gì? Anh nghĩ em là người xấu ư? Vì em cặp với Bách Văn Thâm nên em là người xấu ư?”
Tô Bùi đáp, “Anh chưa bao giờ nói vậy.”
Phương Tử Linh giận dữ rít lên, “Anh có! Anh không nói nhưng anh có ý như vậy! Có phải anh cho rằng em bị vạch trần là công bằng lắm chứ gì? Người ta mắng em con giáp thứ mười ba là xứng đáng chứ gì?”
Tô Bùi bất lực, anh không hề có ý định đánh giá vấn đề đạo đức của Phương Tử Linh, anh chỉ muốn giúp Tiểu Nhan mà thôi, cớ sao họ lại tranh cãi về chủ đề này?
“Tử Linh, em bình tĩnh đã.” – Tô Bùi bình tĩnh khuyên cô.
Phương Tử Linh hét lên, “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Anh là cái thá gì mà bảo tôi bình tĩnh? Các người ai cũng bắt tôi bình tĩnh! Công ty bắt tôi bình tĩnh, Bách Văn Thâm bắt tôi bình tĩnh, đến cả anh cũng bảo tôi phải bình tĩnh! Nhớ thân phận của mình đi! Anh chỉ biên kịch thôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cho người thay thế anh!”
Tô Bùi cảm thấy máu nóng trên mặt mình rút đi tuồn tuột rồi lạnh ngắt, sáng nay anh mới chỉ nhấm nháp một tách cà phê nên bụng dạ lại bắt đầu những cơn co thắt quặn lên trên từng khúc ruột rỗng tuếch, nhưng anh vẫn có thể đứng vững, thẳng lưng, và không để mình sụp đổ như Phương Tử Linh.
Đối với anh, tình cảnh này chưa bõ bèn gì, chỉ là một bước ngoặt không ai ngờ mà thôi.
“Nếu em đã nhất quyết như vậy thì anh cũng không thể làm gì được nữa.” – anh nói.
Khuôn mặt cô thực sự méo mó.
Tô Bùi không bênh cô vô điều kiện, thậm chí còn chẳng được bao nhiêu đồng cảm với cô.
Cô gọi anh lại, “Sư phụ Tô, anh vẫn coi thường em đúng không?”
Tô Bùi lắc đầu, “Không em, anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”
Phương Tử Linh nở một nụ cười méo xệch, cô lẩm bẩm, “Quả là người chơi văn chương.”
Tô Bùi biết mình sẽ chẳng ở lại đoàn phim này lâu, anh không gánh được sự việc của Tiểu Nhan, mối quan hệ với Phương Tử Linh cũng trở nên tồi tệ, thậm chí còn khiến anh cảm thấy ngột ngạt.
Tiểu Nhan biết anh và Phương Tử Linh vừa có một cuộc đối thoại gay gắt, cô tỏ ra áy náy.
“Sư phụ Tô, họ sẽ không đuổi anh chứ? Phương Tử Linh giận mới nói thế thôi đúng không? Chứ sườn kịch bản đều do anh viết…”
Tô Bùi không có gì là ngạc nhiên, anh chỉ nói, “Chẳng ai có thể nói trước được.”
*
Phương Tử Linh xin nghỉ một ngày rồi tiếp tục trở lại quay phim, nhưng từ sau hôm ấy cô trở nên lạnh nhạt với tất cả mọi người trong mỗi giờ nghỉ. Bách Văn Thâm cũng không xuất hiện tại trường quay nữa, người ta đồn đoán rằng giám đốc Bách đã chia tay với Phương Tử Linh, nhưng cũng chỉ là tin đồn.
Không lâu sau đó, đoàn phim đến thông báo với Tô Bùi rằng họ đã tìm được một biên kịch khác, một người có dày dặn kinh nghiệm và phù hợp với nhịp làm việc của đoàn hơn, công việc tiếp theo không cần đến anh nữa, anh có thể về nhà nghỉ ngơi và đợi thanh lý hợp đồng.
Tô Bùi rời đoàn phim sớm hơn dự định hai tháng.
Anh bắt taxi rời khỏi đoàn đến nhà ga, sau đó ngồi tàu cao tốc trở về thành phố. Ngày anh đi, đoàn phải quay nên đã tập trung vài người trong đoàn từ tối hôm trước để tổ chức chào tạm biệt Tô Bùi.
Tiểu Nhan cũng đi cùng ngày với anh, cô liên tục hỏi, “Sư phụ Tô, anh em mình vẫn giữ liên lạc chứ?”
Tô Bùi đáp, “Công việc đến rồi đi, biết đâu một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.”
Đến tận lúc lên tàu và ngồi xuống ghế rồi anh mới có cảm giác rằng mình đã rời đi chân thực.
Tô Bùi chưa nói với bất cứ ai, thậm chí với cả người thân. Anh đang lướt qua danh bạ để nghĩ xem nên thông báo với ai trước.
Anh đang lưỡng lự không biết có nên kể với Diêu Chí Thành không thì Hạ Nhất Minh gọi tới. Tô Bùi nghĩ, trùng hợp thật đấy, rồi nhận cuộc gọi.
Giọng Hạ Nhất Minh phát ra từ đầu bên kia, rõ ràng và trầm lắng, “Lý do gì khiến anh rời khỏi đoàn phim?”
Tô Bùi nghĩ lại, quả nhiên trần đời làm gì có trùng hợp, anh đáp, “Cậu vẫn bảo anh nên rời khỏi cái đoàn rẻ rách đó còn gì?”
Hạ Nhất Minh gằn giọng, “Nhưng anh tự bỏ và bị đuổi là hai chuyện khác nhau!”
Tô Bùi hỏi ngược lại, “Vậy là cậu chưa biết chuyện gì hả?” – sau đó anh tóm tắt câu chuyện nhưng che hầu hết những chi tiết trong cuộc tranh cãi với Phương Tử Linh.
Anh nói, “Đại để là vậy đấy, một vài nguyên nhân ngoài luồng khó tránh.”
Hạ Nhất Minh cười, thậm chí còn cười khoái chí.
Cậu hỏi, “Tại sao… anh luôn dính vào rắc rối vậy hở?”
Tô Bùi không trả lời, anh thật sự không còn lạ lẫm với điều đó nữa, Hạ Nhất Minh nói tiếp, “Vậy hôm nay anh nghỉ ngơi đi, mai gặp.”
________