“Tôi cũng không biết.” Bùi Y nhíu mày, sau đó nghiêm túc nhìn Kỷ Phi Tinh: “Tôi muốn một bác sĩ có thể tuyệt đối giữ bí mật.”
Anh di động xe lăn đến bên mép giường, duỗi tay sờ sờ lỗ tai lông xù xù của Huyền Kiêu, sau đó cúi người hôn lên trán cậu.
“Cậu cũng thấy rồi đấy, tình trạng cơ thể của nhóc ấy vượt qua nhận thức của người bình thường, tôi biết cậu không ít lần giao tiếp với bên quan quân cao tầng, cậu cảm thấy thể chất như vậy mà bị bên quan quân biết thì sẽ có hậu quả gì?”
Kỷ Phi Tinh chậc lưỡi: “Với tính cách của những tên điên viện khoa học, những thứ không rõ nguồn gốc thường chỉ có một kết cục, đó chính là bị bắt lại cắt miếng để nghiên cứu.”
Hắn mở quang não: “Có chuyện muốn tìm anh, bây giờ ngay lập tức rời giường lại đây!”
Sau đó mới giải thích với Bùi Y: “Kỷ Hưu là bác sĩ tư nhân của tôi, từ lúc tôi sinh ra đã phục vụ cho tôi, cũng chỉ phục vụ cho một mình tôi.”
Nói trắng ra là, Kỷ Hưu chính là nhân tài được Kỷ gia chuyên môn bồi dưỡng vì Kỷ Phi Tinh, cả đời này của hắn chỉ tồn tại vì Kỷ Phi Tinh.
Một lát sau, một người trẻ tuổi có vóc dáng thon dài gõ cửa tiến vào, hắn vẫn còn xoa mắt vì buồn ngủ. Lúc nhìn thấy Kỷ Phi Tinh cũng không có thái độ tôn kính gì, trực tiếp làm lơ những người khác trong phòng mà thuần thục ấn một nút trên vách tường.
Mặt tường đẩy ra một sô pha lớn hoa lệ hoàn toàn không tương xứng với phong cách giản lược của căn phòng. Kỷ Hưu ném chính mình lên sô pha, sau đó buồn ngủ ngáp dài.
“Nếu cậu gọi tôi dậy vì mấy chuyện nhàm chán như dùng não quá mức, thì tôi sẽ đề xuất là hãy tự ngâm mình trong dịch dinh dưỡng và ngủ một giấc.”
Thể chất của Kỷ Phi Tinh không tính là cường hãn, nhưng cũng ở trong phạm vi trình độ của người bình thường, hắn thật ra rất ít sinh bệnh, nhưng đã có rất nhiều lần hắn không ngừng công tác cả ngày lẫn đêm chỉ vì đột nhiên có linh cảm thiết kế cơ giáp.
Hậu quả sau khi hoạt động đại não cao tốc sẽ đi kèm với cơ thể mỏi mệt, mỗi lần đến lúc này, Kỷ Hưu phải canh chừng hắn một bước cũng không rời.
Kỷ Phi Tinh đi qua hung tợn túm cổ áo của hắn: “Anh mau tỉnh táo lại cho tôi! Thật sự có chuyện quan trọng!”
Hai mắt Kỷ Hưu mông lung, vươn tay kéo Kỷ Phi Tinh xuống đè dưới người, dùng chân quấn lấy hai chân của hắn: “Điều quan trọng nhất bây giờ là ngủ.”
“Khốn nạn!” Kỷ Phi Tinh đỏ mặt, nhéo lỗ tai của đối phương, “Ở đây có một thú nhân! Anh không muốn nhìn thử sao?!”
“Hử?” Kỷ Hưu cuối cùng cũng mở to hai mắt.
Hắn thả Kỷ Phi Tinh ra, đứng lên xoa xoa mặt, khi ngẩng đầu lên đã đổi thành bộ dạng có thần thái sáng láng.
Bùi Y cau mày ngồi bên mép giường, ngón tay đã thủ sẵn bắt mạch của Huyền Kiêu, thấy bộ dạng không đáng tin cậy lúc nãy của Kỷ Hưu cũng không lộ ra vẻ mặt hoài nghi.
Có rất nhiều thời điểm không thể nhìn ra một người có năng lực hay không thông qua tính cách của đối phương được.
Sau khi Bùi Y điểm huyệt để Huyền Kiêu hôn mê, anh cũng đã bắt mạch cho cậu, chỉ cảm giác được nội lực trong cơ thể cậu xao động không ngừng, không chịu khống chế mà tán loạn khắp nơi.
Nhưng loại xao động này giống như bị một lực lượng nào đó hạn chế, và cho dù như thế nào cũng không thể phá tan lực lượng kia. Nếu không phải hiện tượng quỷ dị này, Bùi Y đã hoài nghi bây giờ Huyền Kiêu nhất định sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Bùi Y đã hơi hối hận vì dạy Huyền Kiêu tu luyện nội lực, hiện tại cũng không dám tùy tiện dùng nội lực của mình để giúp cậu chải vuốt.
Lúc Kỷ Hưu nhìn thấy Bùi Y có hơi sửng sốt một chút, lông mày nhẹ nhăn lại, nghi hoặc nói: “Lacey điện hạ?”
“Người đó không phải Lacey điện hạ đâu! Đây là Bùi Y.” Kỷ Phi Tinh đứng phía sau giải thích.
Kỷ Hưu nghe vậy chỉ liếc mắt nhìn Bùi Y một cái, hiển nhiên đối với lời giải thích của Kỷ Phi Tinh vẫn mang thái độ hoài nghi.
Bùi Y hơi gật đầu: “Nhờ cậu kiểm tra cho bảo bối nhà tôi.”
“Điện hạ……” Kỷ Hưu chần chờ một chút rồi sửa miệng, “Ngài không cần khách khí như vậy.”
Hắn thật sáng suốt mà không dùng xưng hô kia nữa, nhưng lời nói và hành động vẫn luôn mang theo sự cung kính.
Bùi Y không thể không thầm than một tiếng, anh và Lacey điện hạ trước đây có khác biệt rất lớn, đây là lý do anh có thể mang gương mặt này để ngụy trang thân phận, đã lâu như vậy cũng chưa bại lộ, nhiều nhất cũng chỉ bị người khác hoài nghi mà thôi.
Không nghĩ tới có người chỉ vừa nhìn thấy anh lần đầu tiên đã nhận ra thân phận chân chính của anh, từ điểm này Bùi Y đã liếc mắt xem trọng Kỷ Hưu này.
Kỷ Hưu lấy một ống máu nhỏ của Huyền Kiêu, sau đó đặt cậu nằm vào khoang chữa bệnh kèm kiểm tra đo lường.
Những số liệu mà Bùi Y không hiểu không ngừng biến hóa trên màn hình dụng cụ, phân tích máu cũng được tiến hành đồng thời.
Ngón tay của Kỷ Hưu không ngừng gõ động bàn phím, theo thời gian trôi qua thì lông mày của hắn nhăn càng chặt.
Kỷ Phi Tinh chịu không nổi ngủ quên trên sô pha, Nghiêm Thiệu ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Cả căn phòng chỉ còn âm thanh ấn bàn phím của Kỷ Hưu.
Giữa đường hắn còn lấy máu Huyền Kiêu một lần nữa.
“Thực xin lỗi, kết quả này quá khó tin, tôi muốn kiểm tra vài lần để xác định tính chuẩn xác.”
Bùi Y có một dự cảm không tốt.
Đến tận sáng sớm thì cuối cùng Kỷ Hưu cũng ngừng động tác, Kỷ Phi Tinh cũng dụi mắt ngồi dậy.
Sắc mặt của Kỷ Hưu rất ngưng trọng, “Xin ngài cho phép tôi hỏi một câu, người này đối với ngài…… đối với ngài rất quan trọng sao?”
Bùi Y gật đầu: “Đúng vậy.”
Thế giới này không có bất kỳ kẻ nào có thể thay thế vị trí của Huyền Kiêu ở trong lòng anh.
Kỷ Hưu: “Như vậy ngài cũng đã biết độ sinh động của tế bào trong thân thể người này rất cao, tối hôm qua tôi đã tính toán mấy chục lần đều ra kết quả động dạng.”
Hắn nhìn lướt qua cặp lỗ tai thú trên đỉnh đầu Huyền Kiêu, nhưng cũng không lộ ra biểu cảm quá mức tò mò: “Trong cơ thể cậu ấy có đồng thời gien của nhân loại và thú loại, trên lý luận mà nói thì tình huống này không có khả năng tồn tại.”
“Trong lịch sử nhân loại thật ra không thiếu nhà khoa học thực nghiệm dung hợp gien của thú loại và nhân loại, đương nhiên loại thực nghiệm này đế quốc tuyệt đối không duy trì, những nhà khoa học điên cuồng đó chỉ có thể trộm làm thực nghiệm.
Nhưng theo tôi được biết, từ trước đến nay không ai có thể thành công dung hợp hai loại gien này. Bọn họ luôn có đủ các loại khuyết tật, có thể là dị dạng trên thân thể hoặc về chỉ số thông minh.”
Nhưng mà ngài…… vị này của ngài, trong cơ thể của cậu ấy thì gien của nhân loại và thú loại đã đạt đến một điểm cân bằng. Đây là chuyện không thể tưởng tượng được, nếu cậu ấy bị các nhà khoa học phái cấp tiến phát hiện, kết quả như thế nào tôi nghĩ mọi người đều có thể biết được.”
Đương nhiên cũng có khả năng nghiên cứu đối với gien nhân loại sẽ vì cậu ấy mà đạt đến độ cao khác, nhưng tôi nghĩ ngài sẽ không hy vọng cậu ấy trở thành một vật thí nghiệm bị người khác cắt miếng để nghiên cứu.”
Kỷ Hưu tạm dừng một chút: “À, tôi có chút lạc đề, tiếp tục nói về bản thân Huyền Kiêu, trong cơ thể cậu ấy có một bộ phận gien bị cuồng táo, đây là bộ phận thuộc về thú loại.”
“Dựa theo tuổi thì đây hẳn là lần đầu tiên cậu ấy phát sinh loại tình huống này, theo tuổi tăng trưởng, độ sinh động của tế bào sẽ dần tăng lên, loại trạng thái này sẽ không ngừng xuất hiện, mãi đến khi cơ thể cậu ấy không thể thừa nhận được gien thú loại cuồng táo, sau đó bạo thể mà chết.”
Bốn chữ cuối cùng của Kỷ Hưu khiến sắc mặt của Bùi Y thay đổi: “Ý cậu là sau này nhóc ấy còn sẽ phát sinh những lần mất khống chế giống lần này sao? Với năng lực của cậu, tối hôm qua chắc đã tính toán được thọ mệnh của nhóc ấy rồi đúng không?”
“Đúng vậy,” Kỷ Hưu gật đầu, “Kết quả mấy chục lần tính toán đều giống nhau, nếu tôi không tính sai, cậu ấy nhiều nhất chỉ có thể sống được mười năm nữa.”
Mười năm!
Mười năm ngắn ngủi cỡ nào khi tuổi thọ của nhân loại hiện nay đến hai trăm năm!
Bùi Y rũ mi mắt, khóe môi lộ ra nụ cười tự giễu, bảo bối của anh chỉ có thể ở bên anh mười năm, thật sự giống như một con sủng vật vậy.
Nhưng trong lòng Bùi Y, Huyền Kiêu không chỉ là sủng vật.
Mười năm đã đủ ngắn ngủi, nhưng trong sinh mệnh của cậu còn phải chịu đựng không biết bao nhiêu lần thống khổ vì mất khống chế.
“Có biện pháp nào giảm bớt đau đớn cho nhóc ấy không?” Bùi Y không lâm vào cảm xúc tiêu cực quá lâu, nhanh chóng ngước mắt hỏi Kỷ Hưu.
“Tạm thời tôi còn không nghĩ được biện pháp,” Kỷ Hưu lắc đầu, “Nhưng tôi đã có phỏng đoán, tôi có thể thử chế tạo thuốc ức chế, giúp ức chế độ sinh động của gien thú loại trong cơ thể cậu ấy.”
“Cảm ơn.” Bùi Y thực trịnh trọng nói lời cảm tạ.
Kỷ Hưu bị thái độ của anh khiến cho hắn có chút khẩn trương: “Tôi…”
“Vậy khi nào Huyền Kiêu mới tỉnh lại vậy?” Kỷ Phi Tinh mặt ủ mày ê hỏi. Những lời nói vừa nãy của Kỷ Hưu đúng là khiến cho người ta kinh hãi, đây chính là một thú nhân còn sống sờ sờ!
Kỷ Phi Tinh rất chờ mong Huyền Kiêu có thể tỉnh dậy, đương nhiên không phải do hắn máu lạnh, chỉ là trong lòng hắn bây giờ tràn đầy linh cảm!
Cả đầu ngón chân nghĩ cũng biết một nhân loại có gien của ma thú sẽ mạnh đến mức nào, nếu có thể lượng thân định chế cho Huyền Kiêu một cơ giáp thì cậu sẽ còn mạnh đến mức nào nữa!
Không chỉ có như vậy, Huyền Kiêu còn sẽ chỉ cho hắn cách tu luyện võ công thần bí mà sư phó mới nhận đã nói!
Kỷ Phi Tinh giống như đã nhìn thấy cơ giáp sắp ra đời sẽ kinh diễm đến bao nhiêu!
Kỷ Hưu bất đắc dĩ vò loạn đầu tóc của Kỷ Phi Tinh, xin lỗi Bùi Y nói: “Ngài đừng để ý, hắn chỉ là quá si mê thiết kế cơ giáp. Huyền Kiêu lúc nào tỉnh tôi cũng không biết, dưới tình trạng không có ngoại lực giúp cậu ấy ức chế thì chỉ có thể dựa vào chính cậu ấy chịu đựng.”