Tôn Thư Trọng Sinh

Chương 70: Đánh nhau

Tôn Tiền Thanh càng xem càng vừa lòng chàng rể này, ăn cơm trưa xong liền chủ động tìm Hắc Nguyên Dực nói chuyện phiếm, tuy rằng con rể nói không nhiều lắm nhưng lại rất tôn trọng hắn, rất nghiêm túc nghe mỗi câu hắn nói, có đôi khi còn cho ý kiến, làm hắn đặc biệt cao hứng.

*

Tôn Thư ngồi ở bên kia cùng Tôn Trúc nói đến chuyện rèn luyện: “Đại ca, ngươi sắp ra ngoài rèn luyện, là muốn đơn độc một mình hay là tính hợp thành một đội với người trong tộc?”

*

Đời trước Tôn Trúc đi cùng với tiểu nhi tử của Nhị bá Tôn Ngọc và tiểu nữ nhi của tứ thúc Tôn Tình, cùng với Tôn Lương của Đông Đại Viện và Tôn Nghiêm của Tây Đại Viện, sau đó không biết thế nào lại chọc tới Ma tộc, khiến cho Tôn Trúc chết thảm ở trong tay Ma tộc.

*

Tôn Trúc cười nói: “Tiểu Ngọc nói muốn đi cùng ta ra ngoài rèn luyện.”

.

Tôn Thư nhíu mày: “Chỉ có hai người các ngươi sao?”

.

Tôn Trúc biểu tình hơi ngưng trọng, gật gật đầu.

Đang chơi cùng Đản Đản Tôn Hi nghe được bọn họ nói chuyện phiếm, nhịn không được quay đầu xen vào nói: “Nhị ca, ngươi biết không, vốn là Tình tỷ tỷ cùng hai vị đường ca của Đông Đại Viện và Tây Đại Viện nói muốn đi cùng đại ca, sau đó lại đột nhiên thay đổi chủ ý.”

.

Tôn Thư ấn đường khẽ động: “Nga? Có biết tại sao không?”

.

“Tiểu Hi.” Tôn Trúc lên tiếng ngăn cản Tôn Hi nói tiếp.

*

“Đại ca, việc này không cần phải giấu giếm Nhị ca.” Tôn Hi tiếp tục nói:

“Nhị ca, từ lần trước sau khi bọn đại bá giao trả sính lễ, ở học đường những người khác liền bắt đầu xa cách chúng ta, mới đầu chúng ta còn không biết tại sao, sau đó mới biết được bọn họ bởi vì Nam Đại Viện chúng ta thanh danh không tốt mới không muốn cùng chúng ta ở chung một chỗ, Nam Đại Viện lại bởi vì chúng ta hại bọn họ mất mặt ném danh dự mới xa cách chúng ta, kỳ thật trong lòng ta và đại ca rất rõ ràng, bọn họ xa cách chúng ta là bởi vì canh cánh trong lòng chuyện giao trả sính lễ, hiện tại chỉ có Tiểu Ngọc ca ca còn nguyện ý chơi với chúng ta.”

*

Tôn Trúc liền nói: “Tiểu Nhược, ngươi không cần nghĩ nhiều, việc này cũng không phải chuyện của ngươi.”

*

Hắn lo lắng Tôn Thư bởi vì chuyện này mà tự trách.

Tôn Hi hừ lạnh: “Đương nhiên không liên quan Nhị ca, là bọn họ không biết xấu hổ, lấy sính lễ người khác còn không biết xấu hổ ra mặt tỏ vẻ cho chúng ta xem. Ta mới không thèm theo chân bọn họ, đúng rồi, Nhị ca, ngươi nhất định không biết đi, các thúc thúc bá bá của Đông Đại Viện, Tây Đại Viện và Bắc Đại Viện kỳ thật đều có phần trong việc lấy sính lễ của ngươi, bọn họ thật sự là quá đáng”.

*

Tôn Thư cười cười, hỏi: “Hiện tại chỉ có Ngũ ca nguyện ý chơi cùng các ngươi?”

.

Tôn Hi gật gật đầu: “Tiểu Ngọc ca ca không hổ là chính nhân quân tử, hắn không ngại người khác thấy chúng ta như thế nào, hơn nữa, còn thay phụ thân hắn xin lỗi ta, còn nói nhất định sẽ trợ giúp đại ca thành công rèn luyện trở về”.

*

Tôn Thư nghe vậy, đáy lòng cười lạnh, cái gì chính nhân quân tử, hắn là ngụy quân tử mới đúng.

Nói cũng kỳ lạ, người khác đều xa cách đại ca cùng tiểu muội, Tôn Ngọc lại không, cũng không biết đang có âm mưu gì, có thể cái chết của đại ca đời trước cùng hắn có quan hệ hay không?

Không được, cậu không thể để đại ca cùng Tôn Ngọc đi rèn luyện.

*

“Đại ca, ngươi cảm thấy Ngũ ca như thế nào?”

Tôn Trúc đối Tôn Ngọc ấn tượng không tồi: “Hắn rất nhiệt tình, ai có khó khăn, hắn đều ra tay giúp đỡ, đối chúng ta cũng nho nhã lễ độ, làm người cũng hài hước, cùng hắn kết bạn đồng hành, khẳng định sẽ không nhàm chán.”

*

Tôn Thư hỏi: “Nếu hắn không giống như mặt ngoài các ngươi thấy thì sao?”

*

Tôn Trúc và Tôn Hi ngẩn người, khi Tôn Thư còn đang hỏi.

“Phanh!”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh, chấn đến phòng ốc đều rung lên.

“Có chuyện gì vậy?” Tôn Tiền Thanh bỗng chốc đứng lên hỏi người bên ngoài.

Những người khác cũng khẩn trương đứng lên, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, sợ phòng ốc sập đè người.

*

Hộ vệ vội vàng nói: “Tiểu nhân liền đi xem xét.”

Chưa bao lâu, người liền trở lại: “Lão gia, nhị công tử đại gia gia và An Nhuận thiếu gia Bắc Đại Viện đánh nhau rồi.”

*

Tôn Thư nghe vậy, hơi hơi mỉm cười.

Tôn Tiền Thanh hỏi: “Có biết bọn họ vì sao muốn đánh nhau?”

*

“Không biết.”

*

Quản Đồng hỏi: “Thanh, ngươi muốn đi xem hay không.”

*

“Ân.” Tôn Tiền Thanh rời Thư Thanh Viện.

Tôn Hi hiếu kỳ, vội vàng lôi kéo Tôn Trúc đi xem náo nhiệt.

Tôn Thư cũng muốn biết cụ thể tình huống, lệnh cho bọn Thi Nguyên dìu cậu đi ra ngoài, xa xa, liền nghe được tiếng đánh nhau cùng với tiếng kêu nôn nóng của Tang Đông Di cùng ô Mẫn: “Đừng đánh, các ngươi đừng đánh nữa.”

*

“Sao lại thế này a? Sao đang êm đẹp lại đánh nhau?” Người của các viện khác đều chạy lại đây.

.

Tôn Tiền Cạnh trực tiếp đi lên kéo người ra: “Ô An Nhuận, ngươi là người của Bắc Đại Viện sao lại chạy tới Nam Đại Viện gây rối?”

*

Ô An Nhuận cả giận nói: “Vậy phải hỏi xem nhi tử tốt của ngươi đã làm chuyện vô sỉ gì.”

*

Ô Sở không nói một lời tức giận nhìn hắn.

Tôn Tiền Cạnh phi thường bất mãn với thái độ của Ô An Nhuận, nhưng xem tình huống hình như là nhi tử nhà mình làm chuyện không đúng: “Có chuyện gì, chúng ta vào nhà nói.”

*

“Ta không đi vào, ta phải ở chỗ này nói cho rõ ràng, cho mọi người phân xử cho ta”.

.

Ô An Nhuận chỉ vào Ô Sở nói: “Nhi tử tốt của ngươi biết rõ Trang Thu Dung ở Hoài An Thành là vị hôn thê của ta, lại sau lưng câu dẫn Trang Thu Dung, còn gạt ta là người ở xa nói Trang Thu Dung vừa xấu lại vô dụng, mục đích chính là muốn ta từ hôn, may mắn, ta tự mình đi Hoài An Thành một chuyến, bằng không đã bị tiểu nhân này lừa gạt.”

.

Sắc mặt Tôn Tiền Cạnh đặc biệt khó coi, quay đầu nhìn về phía Ô Sở, tàn khốc hỏi: “Việc này có phải thật hay không?”

*

Ô Sở không lên tiếng, tương đương đồng ý với lời Ô An Nhuận nói.

Tôn Tiền Cạnh tức giận giơ tay tát một cái, “Bang” một tiếng, đánh Ô Sở ngã xuống đất.

*

Tang Đông Di nhìn thấy khóe miệng nhi tử bị đánh chảy máu, đau lòng muốn chết, lập tức vọt tới trước mặt Tôn Tiền Cạnh, cả giận nói: “Tôn Tiền Cạnh, ngươi không thể hỏi rõ ràng tình huống rồi mới động thủ sao?”

*

Bị phu nhân mình gọi thẳng họ tên, Tôn Tiền Cạnh càng tức giận: “Được, ngươi kêu hắn nói rõ ràng, rốt cuộc chuyện ra làm sao?”

*

Tang Đông Di nâng Ô Sở dậy: “Tiểu Sở, ngươi mau nói xem rốt cuộc chuyện như thế nào.”

*

Ô Sở lau sạch khóe miệng, giải thích nói: “Nương, ta không có đoạt vị hôn thê của đường ca, trước khi bọn họ đính hôn, ta đã quen biết Thu Dung.”

*

“Được, các ngươi là trước khi chúng ta đính hôn đã quen biết, vậy sau khi đính hôn ngươi có phải nên tránh tị hiềm hay không? Chính là ngươi không có, ngược lại lại càng cùng nàng dính vào nhau, sau còn tính kế hãm hại làm tổn hại danh dự của ta, muốn cho nhà gái hiểu lầm ta là tên hạ lưu đê tiện, làm cho nhà gái chủ động giải trừ hôn ước, ngươi thật là đủ đê tiện vô sỉ.”

*

Tang Đông Di mặt trầm xuống hỏi: “Tiểu Sở, hắn nói có phải sự thật hay không?”

Ô Sở lại lần nữa cam chịu với lời Ô An Nhuận nói.

Lúc ấy, hắn cũng là bị ma xui quỷ ám mới có thể nghe người khác nói, ném Ô An Nhuận hôn mê tới kỹ viện, làm cho nhà gái hiểu lầm Ô An Nhuận không phải người đáng tin cậy.

*

Tang Đông Di tức giận nói: “Tiểu Sở, sao ngươi lại làm chuyện như vậy.”

*

Ô An Nhuận cười lạnh: “Gϊếŧ người diệt khẩu đều dám làm, hắn còn có cái gì không dám làm.”

*

Ô Sở sửng sốt: “Ta làm chuyện gϊếŧ người diệt khẩu khi nào?”

Ô An Nhuận trào phúng nói: “Như thế nào? Dám làm không dám nhận a? Nếu không phải ta mạng lớn, ta hôm nay căn bản không về được Tôn gia, Ô Sở, chuyện này ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, ta sẽ báo cho tằng tổ phụ, để hắn hảo hảo xử phạt ngươi, chúng ta đi.”

*

Hắn xoay người mang theo người của mình rời khỏi Nam Đại Viện.

Tôn Tiền Cạnh cả giận nói với Ô Sở: “Ngươi còn ngại không đủ mất mặt xấu hổ a? Ngươi còn không mau cút vào cho ta.”

*

Lúc này, Lục Tử Đỉnh đi ra nói: “Nhạc phụ, ta còn có chuyện quan trọng trong người, không thể ở trong phủ quấy rầy.”

.

Cũng không đợi Tôn Tiền Cạnh đáp lại, xoay người liền rời đi.