Tôn Tiền Thanh thấy Tôn Huyền Nhiên không chỉ trích người trộm lấy sính lễ ngược lại còn trách người bị hại là hắn, khẳng định Tôn Huyền Nhiên cũng có phần trong chuyện lấy sính lễ của con hắn, trong lòng thật sự rất thất vọng.
Đột nhiên hắn xoay người nói với Tôn Bặc Phương: «Mong tổ phụ làm chủ cho tôn nhi, lệnh cho người lấy trộm sính lễ của con ta trả lại con ta.»
Tôn Bặc Phương nhăn chặt mày: «Đây là chuyện đương nhiên, ta chắc chắn giúp ngươi đòi lại sính lễ.»
Vừa rồi cả Tôn Thần Tử Hắc Tín cũng lôi ra, nếu xử lý không tốt chắc chắn sẽ nháo đến tận Tôn Thần Tử, Tôn Bặc Phương thật sự không có lá gan lớn như vậy.
Nếu để người ngoài biết Tôn gia nhà hắn thế mà tham lam đến mức sính lễ của tiểu bối cũng lấy trộm không biết thế nhân sẽ cười nhạo bọn họ đến mức nào.
Tôn Bặc Phương trầm mặt, nhìn Tôn Tiền Cạnh nổi giận nói: «Ngay cả sính lễ của tiểu bối cũng lấy, các ngươi có còn biết xấu hổ hay không? Việc này mà lộ ra ngoài còn ai dám tín nhiệm Tôn gia chúng ta, các ngươi trở về đem sính lễ trả lại cho Tiền Thanh, viết thư ăn năn rồi đến đây chịu gia phạt.»
Hiện tại chứng cứ xác thực, Tôn Tiền Đồng đã thừa nhận, Tôn Tiền Cạnh cũng không còn biện pháp phủ nhận nên đành không tình nguyện mà đáp tiếng dạ.
Tôn Tiền Đồng có chút tức giận. Đồ đã đến tay giờ phải giao ra trong lòng có chút không thoải mái: «Nếu đồ vật đã dùng thì sao?»
Hắc Tín cười lạnh: «Vậy thì bồi thường, sính lễ mà chủ tử nhà ta đưa cho phu nhân, chính là mỗi món đều không dưới mười vạn lượng bạc, thậm chí có món là năm mươi vạn lượng trở lên.»
Tôn Tiền Đồng giận không thể át: «Các ngươi đây là nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao, có chút vật phẩm làm gì đến giá mười vạn lượng bạc?»
«Nếu cảm thấy không đáng giá, liền đem sính lễ còn nguyên vẹn trả về.»
«Ngươi……. » Tôn Tiền Đồng tức đến nỗi không nói được lời nào.
Tôn Bặc Phương thấy Tôn Tiền Đồng đã làm sai còn ra vẻ mình là người bị hại liền nổi giận nói: «Các ngươi còn không nhanh lăn về đem sính lễ ra đây.»
«Đợi đã.» Hắc Tín từ trong tay áo móc ra cây quạt ngọc màu xanh biển: «Cây quạt này cũng là lấy được từ nhạc phường đánh cuộc, hai vị công tử mang đến mượn nợ, trả cho các ngươi.»
Hắc Tín đem huyền nha phiến ném lên mặt bàn.
Tôn Thư kinh ngạc: “Đây không phải là pháp khí của nương ta sao?»
Tôn Tiền Đồng trừng mắt, Ô Bách cái thằng nhãi này thế mà lấy hai kiện pháp khí đi mượn nợ.
Tôn Tiền Đồng vươn tay muốn lấy nhưng bị Tôn Tiền Thanh nhanh tay bắt được.
Tôn Tiền Thanh lạnh băng nhìn Tôn Tiền Đồng: «Ngày đó đem pháp khí cho các ngươi mượn là nghĩ các ngươi đang cần gấp, sau đó muốn các ngươi trả lại thì lại gia sức khất tới khất lui, còn nói ta đã không dùng được nên không chịu trả, nhưng các ngươi lại đem đi cầm nợ, thật sự làm ta rất thất vọng.»
Tôn Tiền Đồng: « ….. »
Hôm nay Tôn Tiền Thanh đối với huynh đệ nhà mình tâm lạnh đến cực điểm, cho nên không muốn bận tâm cái gì là tình huynh đệ, xoay người nói với Tôn Bặc Phương: «Tổ phụ lúc trước ngài không phải hỏi ta pháp khí đi đâu hết sao?»
Đám Tôn Tiền cạnh sắc mặt khẽ biến.
Tôn Bặc Phương nhìn Tôn Tiền Đồng: «Ân đúng vậy, làm sao?»
«Hiện tại ta có thể trả lời ngài, pháp khí của ta và phu nhân là cho các huynh đệ mượn, nói là trong vòng bảy ngài thì trả lại nhưng hiện tại đã qua ba tháng họ vẫn không có ý định trả lại, ta đã ngầm chỉ định cho họ muốn lấy lại pháp khí nhưng lại bị họ cự tuyệt, hiện tại nhân mọi người đều ở đây, ta muốn nhờ tổ phụ thay mặt đòi đại ca, nhị ca, tứ đệ, ngũ đệ pháp khí để ta có thể làm mấy cái pháp khí cho bọn nhỏ phòng thân.»
Tôn Tiền Thanh biết mình trước đây rất dễ nói chuyện mới làm cho bọn đại ca không xem hắn ra gì, năm lần bảy lợt kéo dài thời gian.
Tôn Thư cong cong môi, là cậu kêu Hắc Tín nhân dịp lấy huyền nha phiến ra, vì cậu biết lấy tính tình của cha nhất định không để người khác khi dễ tiếp.
Tôn Bặc Phương nhìn về phía Tôn Tiền Cạnh hỏi: «Thật sự như thế?»
Bọn Tôn Tiền Đồng vừa muốn phản bác thì Hắc Tín nhanh một bước nói: «Trước khi tới Cao Lăng thành Tôn quốc sư vẫn luôn khen Tôn tộc trưởng tài đức vẹn toàn, hiện tại thật sự được mở rộng tầm mắt, người Tôn gia không những lấy cắp sính lễ của người khác, còn mượn pháp khí không chịu trả, không biết khi biết được chuyện này Tôn quốc sư có cảm thấy các ngươi làm hắn mất mặt hay không?.»
Bọn Tôn Tiền Đồng sắc mặt từ xanh chuyển thành đen, nếu có thể bọn họ đã nhào lên bóp chết Hắc Tín.
Tôn Bặc Phương xem trọng sĩ diện nhất nghe Hắc Tín nói vậy, nghiêm khắc lệnh bọn Tôn Tiền Đồng mang pháp khí trả lại.
Tôn Tiền Đồng cả giận nói: “Muốn chúng ta trả pháp khí cũng được, trước đem nguyên liệu lúc trước bọn ta cho các ngươi mượn trả lại, dù sao các ngươi đã có pháp khí phòng thân, không cần thiết phải dùng nguyên liệu làm pháp khí.”
Dám uy hϊếp ta. Tôn Tiền Thanh lạnh lùng nói: “Cho các ngươi mượn pháp khí là của ta, nói trong bảy ngày trả lại, hiện đã qua đi hơn ba tháng, nên hết lòng tuân thủ hứa hẹn trả lại cho ta, mà các ngươi cho chúng ta mượn nguyên liệu cũng là nói, chờ nhi tử ta rèn luyện trở về, tìm được nguyên liệu tương đồng liền sẽ trả cho các ngươi, huống chi các ngươi cho ta mượn nguyên liệu đều đã dùng, làm sao trả lại?”
Nói đến hai chữ ‘tương đồng’, hắn tăng thêm ngữ khí.
“Ngươi……”
Tôn Tiền Bân ngăn lại Tôn Tiền Đồng: “Tam ca, là chúng ta không đúng, chúng ta sẽ đem nguyên liệu cùng pháp khí trả cho ngươi.”
Đổng Trà Kỷ hỏi: “Hắc đại gia, ngươi lúc trước nói bắt Tiểu Thế cùng Tiểu Bách, hiện tại bọn họ ở nơi nào?”
Hắc Tín hơi hơi mỉm cười: “Tối nay liền sẽ thả hai vị tiểu công tử.”
Đổng Trà Kỷ hừ lạnh một tiếng, cùng trượng phu bọn họ rời khỏi Bặc Cẩm Viện.
Tôn Tiền Đồng lập tức hỏi: “Tứ ca, ngươi vì sao không cho ta nói cho hết lời?”
Tôn Tiền Bân mặt trầm xuống: “Ngươi không thấy được tổ phụ sắc mặt rất khó coi sao? Nếu ngươi nói thêm gì nữa, lập tức sẽ bị kéo ra ngoài đánh một trăm đại bản.”
Tôn Tiền Đồng tức giận: “Chẳng lẽ thật sự muốn đem pháp khí trả trở về?”
Tôn Tiền Bân híp híp mắt: “Ngươi gấp cái gì? Tổ phụ là kêu chúng ta đem nguyên liệu cùng pháp khí trả về, nhưng chưa nói lập tức liền phải đem toàn bộ nguyên liệu lấy ra trả cho Tôn Tiền Thanh.”
“Tứ ca, ý của ngươi là……”