Loạn Thần

Chương 12

Trăng sà xuống thấp, mọi tiếng bặt thinh. Điển hình là gian phòng riêng hai người đang ở, một cửa sổ chạm rỗng lớn của phòng dành cho khách được đặt đối diện đài hoa ở tầng dưới.

Phong Thành cách Kim Lăng hai mươi dặm ngoài kia lại đương lúc đèn lên rực rỡ. “Nô… nô đi nhầm…” Hoa Dương hoảng hốt lùi về sau mấy bước, vừa mở miệng, chất giọng nhẹ nhàng đã khiến thần hồn người ta mềm nhũn.

Phố xá chằng chịt, hàng quán san sát, nam nữ chen chúc nhau đi đi lại lại, trông chẳng khác nào ma quỷ đi đêm. Dưới mái hiên cong cong là khoảng sân thượng rộng rãi, thành rào đỏ được chạm khắc kiểu hoa văn rỗng, rèm châu phất phơ. Qua ánh đèn dầu lập lòe lung linh, các cô nương khẽ nắm quạt tròn che miệng cười duyên, búi tóc xinh đẹp, mềm mại quyến rũ.

Không khí phảng phất mùi phụ nữ âm ấm ngòn ngọt, xen lẫn cùng mùi và tiếng nam nữ giao hoan, khung cảnh mơ hồ dưới đèn l*иg đỏ đong đưa. Ngọn nến trong phòng lung lay theo nàng, như bị cuốn vào trận gió lớn cuồn cuộn.

Hoa Dương đứng ngoài phòng riêng ở tầng ba lầu Tầm Hoan, nâng cây trâm hoa mạ vàng đính bướm đêm tung cánh trên đầu. Vốn là nơi tìm thú mua vui, mọi người hiển nhiên không kiêng kỵ gì. Trên đài da^ʍ từ diễm khúc hòa với nhau, dưới đài đã bắt đầu có người không nhịn được nữa mà biểu diễn ngay tại chỗ. Nhất thời, âm thanh dâʍ ɖu͙© hóa sóng triều, vang không dứt bên tai. Giọng nói êm ái hút hồn bị một bàn tay hằn vết chai mỏng ngắt lời.

“Vào đi.” Thanh âm người bên trong khàn khàn, có thể nghe thấy men say ngà ngà. Trăng sà xuống thấp, mọi tiếng bặt thinh.

Hoa Dương cất bước, hai tên thị vệ đeo đao ở cửa lại vươn tay ngăn cản nàng, ý bảo nàng cởϊ áσ choàng ngoài, giơ hai tay lên. Sau một hồi kiểm tra, cánh cửa khắc hoa văn đám mây tốt lành mới được mở ra một khe nhỏ. Hoa Dương nhìn xác chết gã đàn ông vừa rồi chắn kiếm giúp nàng, kế sách hiện giờ, chỉ có… Chẳng lẽ là giống nàng, tới để gϊếŧ người? “Kính mỹ nhân thiêm hương.” Gã nói, giơ bầu rượu chậm rãi hớp một ngụm, cũng thuận đà ôm nàng vào lòng, đặt một nụ hôn xuống bàn tay cầm chén rượu của nàng, “Kính một khắc đêm xuân.”

Nàng nhấc váy đi vào. *Kẹo có hình dạng như bánh ú nên gọi là kẹo bánh ú.Hoa Dương xoay người nhìn quanh. Quả nhiên trông thấy đoàn quan binh đã đi về phía này, những bó đuốc sáng rực trong màn đêm đen đặc như hàng ngàn hàng vạn con đom đóm. Thấy Hoa Dương vào, gã quơ quơ ấm ngọc trắng trong tay, chất rượu màu vàng trong tràn ra từ miệng ấm, đổ tí tách xuống bộ ngực lõα ɭồ của gã.

Gã đàn ông trong phòng nằm nghiêng trên sạp La Hán, hai má đỏ gay. Thân trên gã mặc chiếc áo đơn rộng thùng thình, thân dưới độc một cái quần mỏng. Thứ giữa hai chân dựng thẳng đứng tạo quần thành cái lều to tướng. Tên thị vệ còn lại chứng kiến Hoa Dương ra tay tàn nhẫn, hắn ta không định liều mạng, bèn quay đi toan gọi người. Song vừa mới hé môi, một lưỡi đao nhuộm máu đã bay từ trong ra đâm vào giữa miệng, trông như cái lưỡi dài của sứ giả cõi âm. ۰

Thấy Hoa Dương vào, gã quơ quơ ấm ngọc trắng trong tay, chất rượu màu vàng trong tràn ra từ miệng ấm, đổ tí tách xuống bộ ngực lõα ɭồ của gã. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, cánh tay nàng đã bị đám vụn gỗ lả tả cứa một đoạn dài, vết thương đang rỉ từng giọt máu. Cổ hắc y nhân bị màn voan cuốn quanh, nàng chỉ việc kéo chặt, kéo chặt nữa… “Kính ngươi.” Hoa Dương ngồi xuống, “Kính chết không nhắm mắt.”

Hai người đều ngẩng mặt. Nàng nhấc váy đi vào. “Bịch!”

“Nô… nô đi nhầm…” Hoa Dương hoảng hốt lùi về sau mấy bước, vừa mở miệng, chất giọng nhẹ nhàng đã khiến thần hồn người ta mềm nhũn. Ngón tay như ngọc khắc đặt lên cổ gã đàn ông, nàng nhắm mắt cảm nhận nhịp chuyển động ở nơi đó… một lần rung, hai lần rung, ba lần rung…

Cặp mắt gã đàn ông tối sầm, dùng tay ra hiệu cho thị vệ ngoài cửa. Cánh cửa sau lưng Hoa Dương bỗng dưng đóng lại. “Ồ.” Hoa Dương lặp lại, đón lấy chén rượu từ tay gã đàn ông. Mặt Hoa Dương hiện nét mất kiên nhẫn, đá đá thi thể dưới chân. Nên ban nãy Hoa Dương gọi hắn là “đại nhân”, không phải không có lý.

“Nàng tên là gì?” Người kia say khướt đứng dậy, hai con mắt dán rịt vào nàng, thiêu đốt từng tấc, xâm lược từng chút từng chút một, như thể muốn nuốt gọn nàng vào bụng.

Mặt Hoa Dương nóng lên, sợ hãi cúi đầu, dùng giọng khẽ run đáp: “Nô… nô mới tới đây… không hiểu quy tắc, xin đại nhân a…” “Bảo ả ta biến!” Tự dưng bị cắt ngang, gã đàn ông nổi nóng, gầm lên một tiếng làm đám người ngoài cửa hãi hùng câm nín. “A!!!” Gã đàn ông rên lên một tiếng đau đớn, toàn thân co quắp giật giật.

Giọng nói êm ái hút hồn bị một bàn tay hằn vết chai mỏng ngắt lời. Hoa Dương nhìn gã đàn ông đã chết ngắc trước mặt, đoán rằng người tới cũng không phải thị vệ của hắn ta. “Nàng tên là gì?” Người kia say khướt đứng dậy, hai con mắt dán rịt vào nàng, thiêu đốt từng tấc, xâm lược từng chút từng chút một, như thể muốn nuốt gọn nàng vào bụng.

Một tay gã đàn ông nắm lấy cằm nàng, nhấc ngón trỏ lên buộc nàng phải ngước đôi mắt đang cụp xuống của mình. Nàng bắt gặp một sự xao động nhẹ trong đồng tử gã đàn ông, theo sau đó là vẻ hưng phấn càng thêm sáng rỡ. “Không hay rồi! Không hay rồi!” Tiếng thông báo của thằng hầu nhỏ truyền đến một cách đứt đoạn, “Hình như triều đình, triều đình mang theo người, đã bao vây chỗ này rồi!”

Đó là loại ánh sáng mà nàng quen thuộc, ánh sáng chỉ có ở kẻ đi săn khi trông thấy con mồi.

Thế nhân đều biết bờ sông Tần Hoài là lãnh địa son phấn, nhưng nào ngờ nơi chân chính có thể khiến người ta mở mang tầm mắt lại là ngôi lầu Tầm Hoan ở Phong Thành nho nhỏ này.

Những năm đầu, nơi đây chính là chốn mấy huynh đệ và mấy đứa con trai chẳng nên thân của tiên đế nuôi dưỡng tư kỹ, vốn dùng để tự mua vui. Tuy nhiên với việc các quan viên thường xuyên lui tới bàn chính vụ, thì nó dần dần biến thành hang ổ da^ʍ dật chuyên chiêu đãi quan lại hiển đạt. Giữa mớ bừa bộn, một tấm rèm vải căng rủ xuống từ cửa sổ tầng ba.

Mặc dù có mấy lần tiên đế phái người đến dẹp loạn, song tình cha con nghĩa anh em còn đó, lúc xử lý không thể làm quá tuyệt tình. Cây trâm hoa mạ vàng đính bướm bay trên đầu giờ phút này đã cắm vào huyệt thái dương gã, vừa nhanh vừa độc. “A!!!”

Sau này tiên đế băng thệ, Huy đế ốm yếu không rảnh bận tâm. Thói sống nuôi tư kỹ, dan díu cặp kè của quan viên và hoàng tộc trong triều lần thứ hai nở rộ. Cùng với tranh chấp triền miên của hai đảng chiến – hòa, vùng đất phi pháp ấy lập tức trở thành củ khoai lang nóng phỏng tay không người nào muốn tùy tiện đυ.ng tới. “Đại nhân.” Ngoài cửa vang tiếng thông báo của thị vệ, “Uyển cô nương đến rồi, xin hỏi đại nhân…” Gã đàn ông nhấc tay rót đầy chén rượu đưa cho nàng, cười nói: “Là kẹo bánh ú* của Tô Tô ký trong thành Kim Lăng.” “Đây là kẹo gì?” Nàng xoay người nhìn gã đàn ông đằng sau, tiện miệng hỏi.

Nên ban nãy Hoa Dương gọi hắn là “đại nhân”, không phải không có lý. Ngón tay cái bắt được con bướm trên trâm dùng sức ấn xuống. Gã đàn ông cường trắng thoáng chốc tựa con rối bị rút mất hồn, hai tay cứng ngắc, tiếng kêu vỡ vụn. “Hoa?” Gã đàn ông vô thức lặp lại, khẽ cười hỏi: “Hoa gì?” “Tô Tô ký Kim Lăng.”

“Nàng vẫn chưa trả lời ta, nàng tên là gì?” Giọng gã đàn ông nhuốm chút khàn khàn vì động tình, trên tay, trong mắt, tất cả đều là nɧu͙© ɖu͙© trắng trợn. Hoa Dương không kịp tránh, buộc phải nhấc thi thể đàn ông trước mặt lên, sau đó quơ lấy tấm rèm vải dưới đất kéo mạnh!

“Nô…” Hoa Dương ngập ngừng, như là thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay hơi ửng hồng, đặt trong lòng bàn tay gã càng thêm ngoan ngoãn khiến lòng người rung động, “Nô không tên, gọi một chữ Hoa.” Hắn tóm lấy cổ áo sau của nàng rồi kéo về trước, Hoa Dương bị quật ngã xuống đất. Người đàn ông không đi nhặt kiếm mà chuyển từ tấn công sang phòng thủ.

“Hoa?” Gã đàn ông vô thức lặp lại, khẽ cười hỏi: “Hoa gì?” Hoa Dương cười khẽ, dưới ánh nến mờ ảo, cặp mắt nhạt màu rạng rỡ, nâng chén với gã: “Kính không chỗ trốn được.” Phố xá chằng chịt, hàng quán san sát, nam nữ chen chúc nhau đi đi lại lại, trông chẳng khác nào ma quỷ đi đêm. Dưới mái hiên cong cong là khoảng sân thượng rộng rãi, thành rào đỏ được chạm khắc kiểu hoa văn rỗng, rèm châu phất phơ. Qua ánh đèn dầu lập lòe lung linh, các cô nương khẽ nắm quạt tròn che miệng cười duyên, búi tóc xinh đẹp, mềm mại quyến rũ.

Hoa Dương tránh đi ánh mắt gã, đôi mắt nhạt màu gợn sóng dập dờn, “Ma ma trong lầu nói… nô là đóa “hoa ăn thịt người” biết lấy mạng người khác.” Đó là loại ánh sáng mà nàng quen thuộc, ánh sáng chỉ có ở kẻ đi săn khi trông thấy con mồi. Gã đàn ông trong phòng nằm nghiêng trên sạp La Hán, hai má đỏ gay. Thân trên gã mặc chiếc áo đơn rộng thùng thình, thân dưới độc một cái quần mỏng. Thứ giữa hai chân dựng thẳng đứng tạo quần thành cái lều to tướng. Nên có nghĩa là, nếu nàng muốn rời khỏi, thì chỉ có thể đi ra từ chỗ cửa hồi nãy đi vào.

Gã đàn ông sửng sốt, tức thì bật cười thành tiếng, buông cằm Hoa Dương ra, chẳng nói chẳng rằng bế người lên, sải bước chân có phần loạng choạng đi sang cạnh sạp La Hán. Hoa Dương tò mò nhìn một lúc, lại dời mắt sang nhìn món đồ trên chiếc bàn trà bên cạnh.

“Đại nhân.” Ngoài cửa vang tiếng thông báo của thị vệ, “Uyển cô nương đến rồi, xin hỏi đại nhân…”

“Bảo ả ta biến!” Tự dưng bị cắt ngang, gã đàn ông nổi nóng, gầm lên một tiếng làm đám người ngoài cửa hãi hùng câm nín.

Người trong lòng cũng sợ tới mức run rẩy, ngay sau đó vẻ ấm ức hiện trên khuôn mặt, yếu ớt nói: “Đại nhân, ngài đáng sợ quá.”

Bộ điệu nghe lời hờn dỗi kiểu này khiến người nhìn nhũn cả tim, gã đàn ông không khỏi cười thầm. Hai người đều ngẩng mặt. Nhất thời thị vệ thấy căng thẳng.

“Chẳng phải nàng là “hoa ăn thịt người” ư? Gan bé thế kia, vậy cho nàng nhìn thứ đáng sợ hơn thì nàng phải làm sao đây?”

Dứt lời gã vén tấm áo rộng vốn đã mở toang lên, chọc cái thứ cứng chắc thô kệch vào giữa đũng quần như muốn khoe hàng. Trong lúc suy nghĩ đảo lộn, trường kiếm đã vυ't lên cao phát ra tiếng the thé, hai chân người kia giẫm “bụp” một cái xuống đất. Ánh mắt chạm nhau, tia sáng nôn nóng trong mắt gã đột nhiên lóe lên.

Hoa Dương hơi nhếch khóe miệng, đổi hướng khác ngồi xuống sạp, lẳng lặng quan sát chỗ này. Không khí phảng phất mùi phụ nữ âm ấm ngòn ngọt, xen lẫn cùng mùi và tiếng nam nữ giao hoan, khung cảnh mơ hồ dưới đèn l*иg đỏ đong đưa.

Có lẽ là chuyên mở cho những kẻ danh tiếng giàu sang trong triều, cách bài trí của lầu Tầm Hoan đây trông quả độc đáo. Lúc hắn ta hoàn hồn, thanh đao bên hông chẳng biết khi nào đã xuyên qua bụng. Người cầm đao ngẩng đầu, nhìn hắn ta cười híp mắt, “Đã nói rồi, đừng có quấy rầy.” Mà ở đài hoa tầng dưới, đào kép vẫn xướng điệu nhạc tục tĩu. Tiếng đàn réo rắt và giọng hát ê a của gái mại da^ʍ, triền miên kiều diễm. Không biết cô nương nào cất giọng õng à õng ẹo làm mọi người cười đùa liên tục, cả trai lẫn gái lại ôm ấp quấn quýt nhau.

Điển hình là gian phòng riêng hai người đang ở, một cửa sổ chạm rỗng lớn của phòng dành cho khách được đặt đối diện đài hoa ở tầng dưới. Dứt lời gã vén tấm áo rộng vốn đã mở toang lên, chọc cái thứ cứng chắc thô kệch vào giữa đũng quần như muốn khoe hàng. *Kẹo có hình dạng như bánh ú nên gọi là kẹo bánh ú.

Có thể nhìn nhưng không thể đi ra bằng đường đó, vì mỗi gian phòng nơi đây chỉ có duy nhất một cửa ra vào với con đường hầm thông ra ngoài, không nằm trong lầu. Như thế sẽ đảm bảo tính riêng tư tuyệt đối của ân khách. Dù triều đình phái người đến thăm đột xuất cũng thường chỉ bắt được mấy nhân vật chẳng liên quan ở đại sảnh. “Loảng xoảng!” Trường kiếm rơi xuống đất.

Nên có nghĩa là, nếu nàng muốn rời khỏi, thì chỉ có thể đi ra từ chỗ cửa hồi nãy đi vào.

Trên đài hoa tầng dưới, đào kép đang diễn một tiết mục ướŧ áŧ: tháo thắt lưng cởϊ qυầи áo, loan phượng đảo điên, chung cảnh cá nước thân mật, chim sải cánh cùng bay.

Vốn là nơi tìm thú mua vui, mọi người hiển nhiên không kiêng kỵ gì. Trên đài da^ʍ từ diễm khúc hòa với nhau, dưới đài đã bắt đầu có người không nhịn được nữa mà biểu diễn ngay tại chỗ. Nhất thời, âm thanh dâʍ ɖu͙© hóa sóng triều, vang không dứt bên tai. Trong ánh nến u ám, vóc người kẻ kia cao ngất, bộ trang phục tay áo bó làm thân hình hắn trông thích mắt thêm ba phần. Tuy đeo mạng che mặt không thấy rõ mặt mũi, nhưng cặp mắt hoa đào gợn sóng nước mùa thu kia thực sự khiến tâm thần người ta rơi vào rung động.

Hoa Dương tò mò nhìn một lúc, lại dời mắt sang nhìn món đồ trên chiếc bàn trà bên cạnh.

“Đây là kẹo gì?” Nàng xoay người nhìn gã đàn ông đằng sau, tiện miệng hỏi. Gã đàn ông sửng sốt, tức thì bật cười thành tiếng, buông cằm Hoa Dương ra, chẳng nói chẳng rằng bế người lên, sải bước chân có phần loạng choạng đi sang cạnh sạp La Hán.

Gã đàn ông nhấc tay rót đầy chén rượu đưa cho nàng, cười nói: “Là kẹo bánh ú* của Tô Tô ký trong thành Kim Lăng.” Nàng lẩm bẩm, nhón một cục kẹo bánh ú trên bàn trà nhét vào miệng. Kế đó lấy ra tấm mạng che mặt đã chuẩn bị sẵn từ trước, che mặt mình lại.

Nhưng… nếu là thế, vì sao ban nãy muốn ra tay với nàng? Thế nhân đều biết bờ sông Tần Hoài là lãnh địa son phấn, nhưng nào ngờ nơi chân chính có thể khiến người ta mở mang tầm mắt lại là ngôi lầu Tầm Hoan ở Phong Thành nho nhỏ này. Phong Thành cách Kim Lăng hai mươi dặm ngoài kia lại đương lúc đèn lên rực rỡ. Một ngọn đèn dầu bị người ném xuống từ tầng ba, mồi lửa phát tán trong gió. Khoảnh khắc rơi xuống đất, ánh lửa thình thình bùng cháy! *Kẹo có hình dạng như bánh ú nên gọi là kẹo bánh ú. Tấm màn bị kéo căng chặn ngang cổ họng hắc y nhân. Hoa Dương bật người lên, rèm vải biến thành một đường cong gọn gàng xuyên qua đầu vai người kia. Nàng xoay vòng nhảy vọt, đón lấy, tiếp tục kéo!

“Ồ.” Hoa Dương lặp lại, đón lấy chén rượu từ tay gã đàn ông.

Ánh mắt chạm nhau, tia sáng nôn nóng trong mắt gã đột nhiên lóe lên. Có tiếng vải lụa rách toạc, nàng giật mình vì cánh tay bỗng mát lạnh. Lời vừa dứt, một dòng chất lỏng ấm nóng chảy dọc từ bụng xuống ướt đẫm đùi và đầu gối. Hoa Dương né sang bên cạnh, cả người thị vệ xụi lơ, người ngã quỵ đổ thẳng về phía trước.

“Kính mỹ nhân thiêm hương.” Gã nói, giơ bầu rượu chậm rãi hớp một ngụm, cũng thuận đà ôm nàng vào lòng, đặt một nụ hôn xuống bàn tay cầm chén rượu của nàng, “Kính một khắc đêm xuân.”

Hoa Dương cười khẽ, dưới ánh nến mờ ảo, cặp mắt nhạt màu rạng rỡ, nâng chén với gã: “Kính không chỗ trốn được.”

Bỗng chốc nàng cất đi giọng nói uyển chuyển vừa rồi, nét cười càng xinh đẹp hơn bao giờ hết.

Gã đàn ông nhìn chằm chằm nụ cười nàng chợt cứng đờ giây lát. Hoa Dương lại vẫn giữ dáng điệu thong dong, bàn tay kia đã đưa đến cạnh búi tóc.

“A!!!” Gã đàn ông rên lên một tiếng đau đớn, toàn thân co quắp giật giật. Hoa Dương cất bước, hai tên thị vệ đeo đao ở cửa lại vươn tay ngăn cản nàng, ý bảo nàng cởϊ áσ choàng ngoài, giơ hai tay lên. Sau một hồi kiểm tra, cánh cửa khắc hoa văn đám mây tốt lành mới được mở ra một khe nhỏ.

Cây trâm hoa mạ vàng đính bướm bay trên đầu giờ phút này đã cắm vào huyệt thái dương gã, vừa nhanh vừa độc. Cặp mắt gã đàn ông tối sầm, dùng tay ra hiệu cho thị vệ ngoài cửa. Cánh cửa sau lưng Hoa Dương bỗng dưng đóng lại.

Ngón tay cái bắt được con bướm trên trâm dùng sức ấn xuống. Gã đàn ông cường trắng thoáng chốc tựa con rối bị rút mất hồn, hai tay cứng ngắc, tiếng kêu vỡ vụn. Bóng đêm sâu thẳm, đèn đuốc vẫn sáng trưng, tiếng ồn ào ngoài kia đã giấu đi hết thảy mọi chuyện phát sinh tại nơi này. Trong đại sảnh, trên đường, đâu đâu cũng có kẻ buông thả du͙© vọиɠ, chè chén say sưa. Ngọn nến sáng choang chiếu những thân xác ánh lên màu trắng bóng.

Một tiếng trầm đυ.c cực khẽ như áo choàng ướt sũng rơi xuống đất, Người trước mặt hét lên rồi ngã gục, nằm ngửa trên sạp La Hán, ánh mắt nhìn về Hoa Dương chỉ còn tuyệt vọng. Mặc dù có mấy lần tiên đế phái người đến dẹp loạn, song tình cha con nghĩa anh em còn đó, lúc xử lý không thể làm quá tuyệt tình. Khuôn mặt chết không nhắm mắt phản chiếu ánh nến của gã đàn ông đậm vẻ u ám khiến người ta sợ hãi.

“Kính ngươi.” Hoa Dương ngồi xuống, “Kính chết không nhắm mắt.” Đám nam nữ quần áo xộc xệch xô đẩy nhau bỏ chạy ra ngoài, lúc hoảng loạn đá trúng cái bàn ngã lăn. Vò rượu lật úp, đại sảnh ngập tràn hương rượu.

Ngón tay như ngọc khắc đặt lên cổ gã đàn ông, nàng nhắm mắt cảm nhận nhịp chuyển động ở nơi đó… một lần rung, hai lần rung, ba lần rung…

Sau đó “phựt” một tiếng, mọi thứ trở về tối tăm và yên tĩnh.

Nàng dốc chén rượu trong tay, rượu đổ xuống con mắt mở trừng trừng của gã.

“Tô Tô ký Kim Lăng.”

Nàng lẩm bẩm, nhón một cục kẹo bánh ú trên bàn trà nhét vào miệng. Kế đó lấy ra tấm mạng che mặt đã chuẩn bị sẵn từ trước, che mặt mình lại. Hoa Dương hơi nhếch khóe miệng, đổi hướng khác ngồi xuống sạp, lẳng lặng quan sát chỗ này. Đám người khϊếp vía xôn xao.

Nhưng khi vừa xoay người, Hoa Dương phát hiện mình và một tên thị về ngoài cửa bỗng bốn mắt nhìn nhau. Chân nàng thần tốc dịch qua bên cạnh, dùng người mình để che khuất đống hỗn độn trên sạp.

“Suỵt…” Nàng dựng ngón tay áp lên môi, khẽ giọng nói với thị vệ: “Đại nhân mệt rồi, các ngươi đừng quấy rầy ngài ấy.” Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cơ hồ chỉ trong vòng một câu nói.

Thị vệ hơi nheo mắt, nửa tin nửa ngờ ngó ra sau lưng nàng nhìn… người nằm trên sạp La Hán vẫn giữ nguyên bộ dạng áo mũ lộn xộn ban nãy. Chỉ là hai chân gã vô lực thõng xuống, kết hợp với bàn tay nổi đầy gân xanh như cố gắng giãy dụa, đã hình thành một sự đối lập kỳ dị mà đẹp đẽ. Có lẽ là chuyên mở cho những kẻ danh tiếng giàu sang trong triều, cách bài trí của lầu Tầm Hoan đây trông quả độc đáo.

Nhất thời thị vệ thấy căng thẳng.

Lúc hắn ta hoàn hồn, thanh đao bên hông chẳng biết khi nào đã xuyên qua bụng. Người cầm đao ngẩng đầu, nhìn hắn ta cười híp mắt, “Đã nói rồi, đừng có quấy rầy.”

Lời vừa dứt, một dòng chất lỏng ấm nóng chảy dọc từ bụng xuống ướt đẫm đùi và đầu gối. Hoa Dương né sang bên cạnh, cả người thị vệ xụi lơ, người ngã quỵ đổ thẳng về phía trước. *Kẹo có hình dạng như bánh ú nên gọi là kẹo bánh ú.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cơ hồ chỉ trong vòng một câu nói.

Tên thị vệ còn lại chứng kiến Hoa Dương ra tay tàn nhẫn, hắn ta không định liều mạng, bèn quay đi toan gọi người. Song vừa mới hé môi, một lưỡi đao nhuộm máu đã bay từ trong ra đâm vào giữa miệng, trông như cái lưỡi dài của sứ giả cõi âm.

Mặt Hoa Dương hiện nét mất kiên nhẫn, đá đá thi thể dưới chân. Có thứ gì va chạm với cánh cửa sau lưng phát ra thanh âm nặng nề, nháy mắt vụn gỗ văng tung tóe. Theo tiếng vang, khung cửa nứt ra!

Bóng đêm sâu thẳm, đèn đuốc vẫn sáng trưng, tiếng ồn ào ngoài kia đã giấu đi hết thảy mọi chuyện phát sinh tại nơi này. Trong đại sảnh, trên đường, đâu đâu cũng có kẻ buông thả du͙© vọиɠ, chè chén say sưa. Ngọn nến sáng choang chiếu những thân xác ánh lên màu trắng bóng. Gã đàn ông nhìn chằm chằm nụ cười nàng chợt cứng đờ giây lát. Hoa Dương lại vẫn giữ dáng điệu thong dong, bàn tay kia đã đưa đến cạnh búi tóc. Hoa Dương tránh đi ánh mắt gã, đôi mắt nhạt màu gợn sóng dập dờn, “Ma ma trong lầu nói… nô là đóa “hoa ăn thịt người” biết lấy mạng người khác.”

Hoa Dương vịn vào thành rào đỏ, nghiêng đầu nhìn một hồi, tận đến khi nghe thấy một trận gió cực mỏng lùa bên tai. Nàng ngửa ra sau theo bản năng của thích khách, tức khắc trận gió kia quét qua chóp mũi nàng. Hoa Dương rùng mình, căn bản chẳng kịp nhìn rõ kẻ tới, chỉ thấy lại một luồng sáng trắng ập tới cửa. Nàng đành lộn mèo về đằng sau, tà váy in trăm hoa xinh tươi xõa ra giữa không trung hệt đóa mẫu đơn màu máu bỗng bung cánh nở. Lúc hạ đất, vì quán tính quá lớn nên đầu gối trượt ra sau một quãng dài.

“Bịch!”

Có thứ gì va chạm với cánh cửa sau lưng phát ra thanh âm nặng nề, nháy mắt vụn gỗ văng tung tóe. Theo tiếng vang, khung cửa nứt ra!

Đồng thời khóe mắt nàng thoáng thấy có luồng sáng trắng xẹt qua, Hoa Dương cảm giác thứ gì đó hắt vào cánh tay mình, lát sau mới phản ứng lại, ấy chính là vụn gỗ. Một tiếng trầm đυ.c cực khẽ như áo choàng ướt sũng rơi xuống đất, Người trước mặt hét lên rồi ngã gục, nằm ngửa trên sạp La Hán, ánh mắt nhìn về Hoa Dương chỉ còn tuyệt vọng. Bộ điệu nghe lời hờn dỗi kiểu này khiến người nhìn nhũn cả tim, gã đàn ông không khỏi cười thầm. Nhưng khi vừa xoay người, Hoa Dương phát hiện mình và một tên thị về ngoài cửa bỗng bốn mắt nhìn nhau. Chân nàng thần tốc dịch qua bên cạnh, dùng người mình để che khuất đống hỗn độn trên sạp.

Có tiếng vải lụa rách toạc, nàng giật mình vì cánh tay bỗng mát lạnh.

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, cánh tay nàng đã bị đám vụn gỗ lả tả cứa một đoạn dài, vết thương đang rỉ từng giọt máu. Lầu Tầm Hoan bị bao vây, nếu chỉ dựa vào mỗi mình nàng thì đột phá vòng vây xông ra ngoài là chuyện bất khả thi.

Hoa Dương rùng mình, căn bản chẳng kịp nhìn rõ kẻ tới, chỉ thấy lại một luồng sáng trắng ập tới cửa. Nàng đành lộn mèo về đằng sau, tà váy in trăm hoa xinh tươi xõa ra giữa không trung hệt đóa mẫu đơn màu máu bỗng bung cánh nở. Lúc hạ đất, vì quán tính quá lớn nên đầu gối trượt ra sau một quãng dài.

“A…” Hoa Dương ngẩng đầu cười rộ lên.

Trong ánh nến u ám, vóc người kẻ kia cao ngất, bộ trang phục tay áo bó làm thân hình hắn trông thích mắt thêm ba phần. Tuy đeo mạng che mặt không thấy rõ mặt mũi, nhưng cặp mắt hoa đào gợn sóng nước mùa thu kia thực sự khiến tâm thần người ta rơi vào rung động. “Chẳng phải nàng là “hoa ăn thịt người” ư? Gan bé thế kia, vậy cho nàng nhìn thứ đáng sợ hơn thì nàng phải làm sao đây?”

Mặc đồ đen chắc là không muốn cho người khác biết tướng mạo hắn, nên không phải là người của quan phủ. Xem chừng, không thể đi đường hầm rồi. Đồng thời khóe mắt nàng thoáng thấy có luồng sáng trắng xẹt qua, Hoa Dương cảm giác thứ gì đó hắt vào cánh tay mình, lát sau mới phản ứng lại, ấy chính là vụn gỗ.

Hoa Dương nhìn gã đàn ông đã chết ngắc trước mặt, đoán rằng người tới cũng không phải thị vệ của hắn ta.

Chẳng lẽ là giống nàng, tới để gϊếŧ người?

Nhưng… nếu là thế, vì sao ban nãy muốn ra tay với nàng?

Trong lúc suy nghĩ đảo lộn, trường kiếm đã vυ't lên cao phát ra tiếng the thé, hai chân người kia giẫm “bụp” một cái xuống đất. Sau này tiên đế băng thệ, Huy đế ốm yếu không rảnh bận tâm. Thói sống nuôi tư kỹ, dan díu cặp kè của quan viên và hoàng tộc trong triều lần thứ hai nở rộ. Cùng với tranh chấp triền miên của hai đảng chiến – hòa, vùng đất phi pháp ấy lập tức trở thành củ khoai lang nóng phỏng tay không người nào muốn tùy tiện đυ.ng tới.

Hoa Dương không kịp tránh, buộc phải nhấc thi thể đàn ông trước mặt lên, sau đó quơ lấy tấm rèm vải dưới đất kéo mạnh!

Tấm màn bị kéo căng chặn ngang cổ họng hắc y nhân. Hoa Dương bật người lên, rèm vải biến thành một đường cong gọn gàng xuyên qua đầu vai người kia. Nàng xoay vòng nhảy vọt, đón lấy, tiếp tục kéo! Trên đài hoa tầng dưới, đào kép đang diễn một tiết mục ướŧ áŧ: tháo thắt lưng cởϊ qυầи áo, loan phượng đảo điên, chung cảnh cá nước thân mật, chim sải cánh cùng bay.

Ngọn nến trong phòng lung lay theo nàng, như bị cuốn vào trận gió lớn cuồn cuộn.

“Loảng xoảng!” Trường kiếm rơi xuống đất. Người trong lòng cũng sợ tới mức run rẩy, ngay sau đó vẻ ấm ức hiện trên khuôn mặt, yếu ớt nói: “Đại nhân, ngài đáng sợ quá.”

Cổ hắc y nhân bị màn voan cuốn quanh, nàng chỉ việc kéo chặt, kéo chặt nữa…

Mà ở đài hoa tầng dưới, đào kép vẫn xướng điệu nhạc tục tĩu. Tiếng đàn réo rắt và giọng hát ê a của gái mại da^ʍ, triền miên kiều diễm. Không biết cô nương nào cất giọng õng à õng ẹo làm mọi người cười đùa liên tục, cả trai lẫn gái lại ôm ấp quấn quýt nhau.

“Không hay rồi! Không hay rồi!” Tiếng thông báo của thằng hầu nhỏ truyền đến một cách đứt đoạn, “Hình như triều đình, triều đình mang theo người, đã bao vây chỗ này rồi!”

Hoa Dương xoay người nhìn quanh. Quả nhiên trông thấy đoàn quan binh đã đi về phía này, những bó đuốc sáng rực trong màn đêm đen đặc như hàng ngàn hàng vạn con đom đóm.

Lợi dụng thời khắc nàng chần chừ ngắn ngủ, hắc y nhân đã hít thở được.

Hắn tóm lấy cổ áo sau của nàng rồi kéo về trước, Hoa Dương bị quật ngã xuống đất. Người đàn ông không đi nhặt kiếm mà chuyển từ tấn công sang phòng thủ.

Hắn muốn giữ chặt nàng để Cố Hạnh Chi và Tấn Chú có thể bắt được nàng.

Xem chừng, không thể đi đường hầm rồi.

Lầu Tầm Hoan bị bao vây, nếu chỉ dựa vào mỗi mình nàng thì đột phá vòng vây xông ra ngoài là chuyện bất khả thi.

Đầu óc quay vòng vòng, rèm vải lay động, tiếng người ầm ĩ, tất cả mọi thứ hỗn tạp quanh quẩn trong tâm trí, sợi dây vốn đã căng nay càng căng hơn.

Hoa Dương nhìn xác chết gã đàn ông vừa rồi chắn kiếm giúp nàng, kế sách hiện giờ, chỉ có… Nàng dốc chén rượu trong tay, rượu đổ xuống con mắt mở trừng trừng của gã.

“A!!!”

Giữa mớ bừa bộn, một tấm rèm vải căng rủ xuống từ cửa sổ tầng ba.

Khuôn mặt chết không nhắm mắt phản chiếu ánh nến của gã đàn ông đậm vẻ u ám khiến người ta sợ hãi.

Đám người khϊếp vía xôn xao.

Đám nam nữ quần áo xộc xệch xô đẩy nhau bỏ chạy ra ngoài, lúc hoảng loạn đá trúng cái bàn ngã lăn. Vò rượu lật úp, đại sảnh ngập tràn hương rượu.

Một ngọn đèn dầu bị người ném xuống từ tầng ba, mồi lửa phát tán trong gió. Khoảnh khắc rơi xuống đất, ánh lửa thình thình bùng cháy!