Loạn Thần

Chương 5

Ánh nến lơ lửng trong phòng, vυ' già ngồi trên chiếc ghế đẩu kê trước giường, trong tay là một cái thìa đựng thứ thuốc đen sì đưa lên bên môi Hoa Dương.

“Uống thêm một ngụm nữa đi.”

Hoa Dương cau mày, mím chặt môi.

Mãi tới lúc tới hang ổ của bọn thổ phỉ nàng mới biết thiếu nữ Yểu Yểu kia là người câm, hơn nữa chuyện phiền toái nhất lúc này còn không phải chuyện nàng phải giả vờ câm nữa kìa.

Nhóm thổ phỉ này buôn bán đàn bà phụ nữ để kiếm cơm. Tuy nàng không theo nghề này nhưng đương nhiên biết người bị bắt cóc hoặc bị bán tới đây chỉ có hai kết cục. Một là bị giày vò đến kiệt sức rồi lại bán trao tay cho kẻ khác, hai là nếu không may bị “chơi” đến chết thì sẽ bị quẳng xác tới nơi hoang vu nào đó.

Ví dụ chính là thiếu nữ Yểu Yểu này.

Tuy nhiệm vụ là gϊếŧ người diệt khẩu nhưng bọn thổ phỉ ngu ngốc này lại chẳng cho nàng cơ hội ấy. Theo lời một trong số bọn chúng, khi Yểu Yểu còn thoi thóp đã bị ném xuống vách đá.

Gϊếŧ người phải thấy xác, đây là quy tắc của thích khách mấy năm nay. Bị đám ngu ngốc này quấy nhiễu nên nàng không thể xác định được sống chết của Yểu Yểu, chuyện này khiến người cầu toàn như Hoa Dương thấy giận điên lên.

Vì vậy nên nàng đã gϊếŧ nốt mấy tên sai vặt, đẩy luôn tên cầm đầu xuống vách núi.

Nghĩ lại cảnh mấy cái xác nằm la liệt trong sân, Hoa Dương cảm thấy lần hành động này đúng là có hơi khinh suất.

Mấy năm lang bạt bên ngoài, nhiệm vụ nào cũng khiến nàng thấy lo lắng, bây giờ lại còn phải ở chỗ này uống mấy thứ thuốc đắng nghét này nữa.

Mới nghĩ thôi đã thấy tức, nếu nàng biết cái nhiệm vụ khỉ gió như thế này thì…

Không được! Nếu biết sớm hơn thì càng phải giành lấy.

Nàng ghét nhất là bộ dáng Hoa Thiêm khoa chân múa tay tỏ vẻ đắc ý trước mặt mình.

Nghĩ tới đây, Hoa Dương tức giận mở miệng.

“Ực…” Nuốt thứ thuốc vừa đen vừa đắng ấy xuống.

Hỗn hợp sền sệt lẫn cả vị đắng nghét mới chạm vào đầu lưỡi đã khiến nàng cau mày. Nàng nôn khan hai tiếng, suýt nữa thì không bảo vệ nổi bữa tối hôm nay.

Thực sự là quá khó uống mà…

Mắt vừa thấy vυ' già lại muốn múc thêm thìa nữa, nàng đành bất lực nghiêng đầu né, vừa vặn lại chạm phải tầm mắt Cố Hạnh Chi.

Hình như chàng vừa từ huyện nha về, trên người vẫn đang mặc trường sam trắng thêu hình những đám mây buổi chiều tà. Mũ quan màu trắng sạch sẽ ôn hoà, tuy vạt áo dính bùn trên đường đi nhưng nó không hề làm giảm sự văn nhã, lịch sự của chàng, làm cho người ta liên tưởng đến những ngọn thông được trăng chiếu sáng, những ngọn trúc rũ nhẹ.

Nói với vẻ bề ngoài thì Hoa Dương luôn chướng mắt với tất cả mọi người trừ mỗi chính mình ra, thế nhưng bây giờ được gặp lại Cố Hạnh Chi dưới ánh nến trong phòng, nàng thế mà không khỏi có những ý nghĩ muốn nhìn thêm nhiều lần nữa.

Hoa Dương cảm thấy bản thân nàng đang thất thần nên lập tức thay đổi thành vẻ đáng thương, đôi mắt tròn xoe sáng ngời nhìn theo Cố Hạnh Chi, giống như một con mèo đang hoảng sợ.

Cuối cùng, người đàn ông đứng cạnh cũng chịu thua.

Chàng tiến tới, để túi đồ lên bàn, chìa tay ra nói với vυ' già: “Để ta.” Nói rồi liền ngồi xuống chỗ mà nàng đã từng ngồi.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ chạm lên thành chén sứ trắng như ngọc mài. Móng tay sạch sẽ gọn gàng, khoé cạnh hơi trắng, mờ ảo dưới ánh nến mập mờ.

“Nghe lời.”

Một câu dỗ dành ngắn gọn, với đôi tay đẹp đẽ kia đã đi đến trước mặt Hoa Dương, cái muỗng quơ quơ toả ra mùi đắng ngắt.

Hoa Dương tránh né, nàng không muốn uống nữa. Nàng cúi đầu, vẻ mặt nức nở đáng thương, sau đó mới ra hiệu với Cố Hạnh Chi:

Đắng…

Người đàn ông trước mặt sửng sốt.

Hoa Dương đắc ý trong lòng. Đàn ông mà, tóm lại là không thể nhẫn tâm với tiểu cô nương biết làm nũng được.

Nhưng mà Cố Hạnh Chi lại bưng chén thuốc lên, tự uống một muỗng.

“Không đắng.”

Khuôn mặt chàng bình tĩnh, không nhìn ra một chút miễn cưỡng nào, hai chữ rõ ràng, cách nói khí phách làm Hoa Dương cảm thấy hoài nghi về vị giác của mình trong một lát.

Nàng nghiêng nghiêng đầu, một lát sau lại bán tín bán nghi há miệng ra.

Lại nuốt một muỗng thuốc xuống bụng, trên đầu lưỡi đắng ngắt làm Hoa Dương muốn bật khóc.

Cái tên công tử bột này nhìn có vẻ vô hại, khuôn mặt ngây thơ thế mà ucnxg dám lừa nàng!

Đôi tay giấu dưới chăn đang nắm chặt, Hoa Dương bực bội trừng mắt, khẽ dùng khẩu hình lên án:

Đồ lừa đảo!

Cố Hạnh Chi ngẩn ra rồi bật cười.

Sau đó chàng đứng dậy, cầm lấy túi đồ để trên bàn lúc nãy mở ra, bên trong là một bao mứt hoa quả và bánh đường.

Bánh đường

Vừa mới mở ra, ánh mắt Hoa Dương liền dõi theo túi đồ ăn vặt của chàng.

“Muốn ăn không?” Cố Hạnh Chi hỏi, giọng nói vô cùng dịu dàng.

Muốn, đương nhiên là muốn. Bây giờ Hoa Dương không chỉ cảm thấy thèm ăn bánh đường mà còn muốn gϊếŧ người nữa.

“Uống thuốc rồi thì cho muội ăn.” Khuôn mặt Cố Hạnh Chi nghiêm nghị, lại đưa chén thuốc kia đến trước mặt Hoa Dương.

“…” Lúc này nàng mới phát hiện ra, cái tên công tử bột trước mặt ra vẻ hiền dịu nhưng trong lòng luôn có nguyên tắc cố chấp gì đó.

Tuy từ trước đến giờ mỗi lần thi hành nhiệm vụ là nàng không cần phải dùng tới nhan sắc của mình, nhưng với một khuôn mặt như thế thì nàng vẫn luôn có thể hành hạ những người đàn ông khác, bắt họ nghe theo nàng.

Trong lòng khao khát muốn phải chinh phục, nàng rất muốn xem tên này muốn đưa đẩy với nàng trong bao lâu.

Vì thế, nàng lại ra vẻ đáng thương như lúc nãy, cúi người bò theo mép giường đến túm chặt tay áo của chàng.

Như một ngọn cỏ yếu đuối run rẩy, sau đó hé môi với chàng.

Cánh môi hồng nhạt đầy đặn nhưng không phải nhờ son môi. Giữa môi và răng, chiếc lưỡi hồng và dịu dàng di chuyển, khuấy động nước bọt trong miệng, tạo ra một sợi tơ giữa môi răng.

Chén sứ trong tay run lên, suýt nữa là đổ thuốc.

Dường như Cố Hạnh Chi không ngờ rằng nàng có thể làm một hành động cám dỗ như thế, nhưng ánh mắt của người trước mặt trong veo, không thấy dục niệm, dường như là không hề có nhận thức về hành động của mình. Chàng chỉ lễ phép dời mắt đi, nhích người lùi về sau.

Nhưng cánh tay kéo vạt áo áo lại chặt hơn.

“Cố đại nhân.” Bên ngoài vang lên tiếng kêu gọi của Tri huyện Đồ, kéo tâm trí của Cố Hạnh Chi về.

Chàng nhanh chóng đặt chén thuốc lên bàn, không nói gì mà xoay người đi ra, có hơi hoảng hốt.

Ngoài phòng, Tri huyện Đồ cầm một quyển ghi chép đưa cho Cố Hạnh Chi: “Theo đại nhân phân phó, hạ quan đã phái người đến thôn Vương gia điều tra xong rồi ạ. Gia đình mà đại nhân muốn tìm đã dọn đi từ mười mấy năm trước rồi, lúc đó có mang theo một đứa nhỏ mới hơn 2 tuổi. Sau này đứa nhỏ bị sốt cao đến mức hư tai, cũng không nói được.”

Cố Hạnh Chi thờ ơ đáp một câu rồi trả ghi chép lại cho Tri huyện Đồ, tâm tình nhất thời có chút phức tạp.

Đàm Chiêu vì chàng mà chết, trước khi chết cũng không biết muội muội mà mình đau khổ tìm kiếm đã trở thành người câm.

Mà chàng… lại muộn một bước, để cho nữ tử số khổ này rơi vào tay thổ phỉ, tự dưng gặp phải điều đáng sợ như vậy.

Tri huyện Đồ thấy biểu cảm Cố Hạnh Chi phức tạp thì cho rằng chàng chưa xác định được thân phận của nữ tử câm kia nên đề nghị: “Nếu đại nhân có yêu cầu gì thì hạ quan có thể cho hàng xóm đến xác nhận trước ngày kết thân.”

“Không được.” Cố Hạnh Chi lạnh giọng cắt ngang, “Nữ tử bị sơn phỉ bắt đi, cho dù không xảy ra gì thì cũng là một sự tổn hại về danh dự. Bây giờ nàng mới chỉ mới hơi chuyển biến tốt đẹp, nếu hàng xóm quê nhà biết chuyện thì chỉ sợ nàng sẽ làm gì đó tổn thương đến chính mình.”

Tri huyện Đồ vội hoà giải, “Vâng, vẫn là đại nhân suy nghĩ chu đáo.”

Cố Hạnh Chi im lặng một lát, ánh mắt đảo qua căn phòng đong đưa ánh nến, nhẹ giọng nói: “Ta xác định thân phận của nàng rồi, đó chính là người ta muốn tìm. Ngày mai ta sẽ đưa nàng về Kim Lăng, bên này nhờ đại nhân chuẩn bị hết thảy.”

*

Hôm sau, trời chưa sáng mà Hoa Dương đã bị người của huyện nha vội vàng nhét vào xe ngựa.

Bánh xe bận rộn không ngừng nghỉ lúc nào, đoàn người về Kim Lăng vào buổi chiều hôm đó.

Bởi vì Cố Hạnh Chi còn vướng chuyện triều đình nên khi sắp xếp được rồi thì chàng về Trung Thư Tỉnh, chỉ là trước khi đi thì chàng dặn Phúc bá chuẩn bị một chỗ ở cho Hoa Dương.

Trước khi vào Cố phủ, Hoa Dương không hề ngờ được Thị Lang Đại nhân Tam phẩm trung thư đương triều lại ở một nơi đơn sơ đến vậy.

Phủ rất to, nhưng người hầu lại ít đến đáng thương, trừ Phúc bá chăm sóc bên người Cố Hạnh Chi ra thì chỉ còn 3 người hầu trong bếp cùng 7 người lo việc dọn dẹp nhà cửa, hơn nữa thêm mấy cái hộ viện, Cố phủ to thế mà người ở không quá hai mươi, tất cả đều là nam tử.

Hoa Dương không khỏi hoài nghi, hay là bổng lộc của tên công tử bột này quá ít nên không nuôi nổi gia nhân và thê thϊếp nhỉ.

Nhưng cũng may Cố Hạnh Chi chỉ “nghèo” mà không hề bủn xỉn với Hoa Dương. Chàng phái người mua đồ đạc mới thì không nói, mà ngay cả quần áo và son phấn cũng đều chuẩn bị hết. So với đồ của Hoa Dương thì nàng vẫn thấy đủ so với những ngày sống với thổ phỉ ở huyện nha nhỏ chịu khổ.

Sau khi dàn xếp xong, Hoa Dương nghỉ ngơi trong chốc lát. Bị nhốt trong phòng rất chán, dù sao cũng rảnh không có việc gì làm nên nàng quyết định đi tìm hiểu ngọn nguồn của Cố Hạnh Chi. Nhân dịp trong phủ không có ai canh giữ, nàng lẻn vào phòng ngủ của chàng.

Chỗ ở của hai người cách nhau không xa lắm, vòng qua một cái hành lang là đến tiểu viện của riêng Cố Hạnh Chi.

Thư phòng gần phòng ngủ và tịnh thất, vài cây hàn mai trong sân đã mọc dài, còn có bụi trúc Tương Phi um tùm.

Hoa Dương vòng quanh phòng ngủ một vòng rồi nhảy vào từ cửa sổ phía sau.

Phòng ngủ rộng mở, nhưng chỉ có một cái bồn khắc hoa để cao, một giá giường có hoa văn đám mây, một tủ đứng, và bức bình phong khảm hình cây tùng. Không thấy chiếc giường La Hán ở đâu, thậm chí đi vào có thể nghe được tiếng vang vọng bước chân của mình.

Hoa Dương nhíu mày, mở tủ đứng ra, thấy áo khoác chỉnh tề và sưởng y được xếp ngay ngắn. Trên vải dệt không tính là hoa mỹ, màu sắc cũng đa số là xanh thẫm, trắng bạc hoặc đen đơn giản, nhưng thật ra thì nó giống với tính nề nếp của chàng.

Thư thất của chàng hơi khác một chút.

Không giống với phòng ngủ chút nào, thư thất của Cố Hạnh Chi đúng là có thể hình dung là rất sống động.

Vô số kệ sách gỗ cao bằng hai người, có một cái thang ngắn ở cửa, hình như là để lấy sách.

Cuối kệ sách là một cái bàn dài. Sách được chất ở một đầu, đầu kia là xấp giấy và bút mực được bày biện chỉnh tề.

Trong không khí có mùi mực Huy Châu thoang thoảng, trang sách ố vàng và hơi thở ấm áp đậm mũi gỗ, đó là những mùi hương chỉ được ngâm mình dưới ánh nắng sau khi sũng nước, ấm áp, ôn hoà, cảm giác giống như chàng vậy.

Ánh sáng buổi chiều mùa xuân xuyên qua cửa sổ, Hoa Dương dạo quanh chẳng có mục đích rõ ràng, cuối cùng nàng dừng trước một kệ sách, tuỳ tay lấy một quyển sách xuống:

[Trinh Quán chính yếu]

Bên ngoài có chút mài mòn, có vẻ đã lâu đời rồi.

Nàng tuỳ ý mở một trang ra, chỉ thấy chữ nhỏ dày đặc ập vào mắt như những con ruồi bọ ầm ầm vụt ra, muốn bọc lấy nàng. Nàng nhanh chóng khép sách lại nhét về chỗ cũ.

Mày đẹp nhăn chặt, Hoa Dương lui về sau hai bước, ánh mắt nhìn từ kệ sách bên trái thong thả chuyển qua kệ sách bên phải – Tứ thư, Ngũ kinh, Sử thông, Pháp ngôn, Tâm Kinh, Trà Kinh, Sở Từ, Nhạc phủ… Có thể nói là đẩy đủ loại sách.

Cái số lượng sách này…

Nàng không khỏi cứng họng, thế này thì sắp sánh bằng Hàn Lâm ngự thư viện rồi.

Bảo sao tên công tử bột này trông có vẻ học thức lắm, dù trong nhà chỉ có bốn bức tường, chậc chậc, thì ra bổng lộc đều đầu tư vào nơi này hết rồi.

Nhớ đến chén thuốc hôm qua bị ép uống, nàng bổng nhiên hiểu ra tại sao Cố Hạnh Chi lại cứng rắn như thế – Đọc hết nhiều sách như vậy rồi thì không ngốc mới là lạ.

Nàng nhíu mày chặt, lấy quyển [Lục Tổ đàn kinh] từ trên cao xuống, mở ra, liếc mắt thấy một dòng phê bình như nước chảy mây trôi:

Người mạnh nhất là người có thể phục tâm thành đạo. Ta chiến đấu bằng cả trái tim, nạn vô kể, nay mới là thành Phật.

Hoa Dương giật mình.

Tuy nàng chưa thấy chữ của Cố Hạnh Chi bao giờ, nhưng thấy dòng phê này Hoa Dương theo bản năng nghĩ rằng đây nhất định là chữ viết của chàng.

Bởi vì kiểu chữ lịch sự tao nhã như châu báu cực kì giống chàng mà nàng bắt gặp dưới tàng cây như ngày hôm đó.

Chỉ là chữ “Thành” – 成 kia…

Hoa Dương nghiêng người một chút, liền phát hiện nét bút viết thẳng xuống, giống như một thanh trường kiếm trên eo người hành tẩu.

Cũng không biết vì sao, nàng phụt cười, tâm tư muốn trả thù vì bị ép uống thuốc trỗi dậy.

Thế nên nàng nhặt bút trên bàn, vẽ một con rùa đen lớn bên cạnh chữ “Phật” – 佛 duy nhất.

Loanh quanh hồi lâu cũng không thấy gì, Hoa Dương không khỏi cảm thấy mất hứng, đặt sách lại chỗ cũ rồi định rời đi. Bước chân vừa đọng thì lại ngửi thấy một mùi thơm mát ẩn dưới ánh nắng ấm áp của bức thư pháp và mực, đó là gỗ đàn hương màu trắng thường được các vị Phật sử dụng.

Ánh mắt băn khoăn nhìn qua, sau khi nhìn các kệ sách san sát nhau, nàng thấy có hai cánh cửa khép hờ.

Hoa Dương đi qua, phát hiện cuối thư thất thế mà có một gian Phật đường nho nhỏ.



Hoa: Quào! Có một gian Phật đường nhỏ!

Nấm Nấm: Ừ, có một gian Phật đường nhỏ…