Chương 1: Tần Hoài (1)
Editor: Blue
Hoa hoàng anh nở vào tháng ba, mùa xuân ồn ào, náo nhiệt. Thời điểm này nơi Sông Tần Hoài ở Kim Lăng là khoảng thời gian lộng lẫy, náo nhiệt nhất của khung cảnh mùa xuân này.
Những ánh đèn rực rỡ dần được thắp lên, ánh trăng soi mình dưới dòng nước, mặt sông lấp lánh như được dát vàng. Không khí ven sông tràn ngập mùi hương khác nhau, gió thoang thoảng mùi sông nước, vị thơm của thức ăn, mùi son phấn của nữ tử… Lặng lẽ di chuyển trong dòng người, chen lấn, xô đẩy để đi lên phía trước.
"Ah--"
Hoa Quát nhìn nữ tử đang mò mẫm tìm chiếc khăn tay bằng lụa, run rẩy mà đưa tay áo mình cho cô ấy.
“Sư tỷ…” Bởi vì căng thẳng, hàm răng run lên khi nói lời này khiến hắn suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “Hay tỷ dùng tạm tay áo của ta đi.”
Nhưng nữ tử trước mặt vẫn lục lọi tìm khăn và không có ý định dùng tay áo của hắn.
Gió sông thổi ngọn đèn l*иg dưới mái hiên nơi hai người đứng, ánh sáng ẩn hiện trên khuôn mặt bị màn che một nửa của nàng. Hoa Quát đối với nữ tử trước mặt đáy lòng vẫn run lên.
Mặc dù quen nhau được vài tháng, nhưng hắn vẫn còn e ngại, sợ hãi khi nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nhưng đó rõ ràng là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt màu nâu nhạt được nhuộm vàng, lộ ra vẻ xa lạ cùng thần bí. Xung quanh ánh lửa, màu nước cùng ánh sáng chói lọi của những ngọn đèn không thể sánh được với tia sáng trong mắt nàng, lúc đôi mắt ấy chuyển động, mười dặm hồng trần đều trở nên ảm đạm.
Nhưng khi đôi mắt đó nhìn vào hắn thì …
Hoa Quát nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Lúc này hắn mới nhớ tới, sư tỷ luôn dùng đồ tốt nhất, xa hoa nhất. Khăn lau tay đều được thêu bởi những người thợ giỏi nhất ở Tô Châu danh gia.
Dùng tay áo người khác để che mũi, chỉ e là điều này nàng không thể làm được. Vì thế hắn thức thời thu tay lại.
“ Gọi ta là Hoa Dương.” Nữ tử bên người nhàn nhạt mở miệng, thanh âm nghe không ra cảm xúc.
"Được ... Hoa Dương ..." Hoa quát gật đầu, hai tay trong áo hơi giật một cái.
"A ha…" Khẽ khịt mũi một cái, người bên cạnh dường như không để ý đến sự xấu hổ của hắn, chỉ thờ ơ nói: "Không phải nói đã gϊếŧ người sao, sao chân tay vẫn sạch thế kia, có thực sự hành động bí mật? "
" Đệ, đệ… Đệ không có nói dối!"
Không biết dũng khí từ đâu mà ra, Hoa Quát rướn cổ nói lớn, đây là câu nói to nhất trong ngày của hắn nhưng giọng nói của hắn nhanh chóng bị tiếng ồn xung quanh át đi.
Hoa Dương không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm đứa nhỏ trước mặt không chớp mắt. Một lúc lâu sau, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt, rồi lại dời mắt đi.
Hoa Quát trong lòng xấu hổ không nói nên lời, cố gắng ngẩng khuôn mặt đỏ bừng nói: "Chính tay đệ đã gϊếŧ chết trưởng thôn ! Là thật đó!"
"Hừ ..." Lại là một tiếng cười khinh thường, Hoa Dương không có nhìn lại.
“ Còn có vợ hắn.”
“Ồ…” Hoa Dương nhìn chằm chằm đám người đi trước mặt, chán nản quơ quơ đôi giày màu vàng dưới làn váy kim sa. “Thật lợi hại.”
“ Còn có cha mẹ hắn..”
“Hừ.” Vẫn là giọng điệu thiếu hứng thú.
“ Cả con hắn, gà vịt nhà hắn, hàng xóm của hắn, còn cả con chó của nhà hàng xóm nữa!”
Cơn gió vừa ngừng, cùng tiếng trống trên sơn thuyền và dàn nhạc du dương trong yến tiệc, đôi hài vàng kia cuối cùng cũng dừng lại.
“Con chó nhà hàng xóm của hắn ta đệ cũng gϊếŧ?” Hoa Dương cau mày quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hoài nghi.
“ Đúng vậy!” Hoa Quát kiên định gật đầu, “ Trước khi rời đi đệ còn phóng lửa thiêu rụi nhà hắn.”
À… đám cháy lan sang nhà hàng xóm, do đó mới cháy chết con chó đó.
Trong nháy mắt hắn bị một bàn tay túm lấy, “Bùm!!” hắn bị ném xuống sông :))))
Người thanh niên vẫn đang cố gắng hết sức để vãn hồi “tôn nghiêm” của mình, tạp âm xung quanh vô cùng ồn ào khiến nàng bực bội thêm vài phần.
Bách Hoa Lâu đã thảm bại đến mức độ này rồi sao?
Thế quái nào lại để một tên phế vật như này làm thuộc hạ của nàng chứ?
Hoa Dương lặng im mà hít một hơi, âm thầm nhắc nhở mình đừng tức giận. Nhưng mà ngay sau đó, một bàn tay nhanh như chớp bóp chặt cổ người thanh niên, giống như một con báo đang cắn cổ con mồi.
“ Ưm, ưm…” Tất cả âm thanh ở cổ họng đều bị bóp nát, những người trước mặt nhìn cô với vẻ mặt kinh hoàng.
“ Làm sát thủ không phải cứ muốn là phóng hỏa.” Nàng lạnh lùng nói, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn.
Yết hầu của hắn lên xuống từng đợt trong lòng bàn tay kia, Hoa Dương không buông tay, mà dùng sức kéo hắn gần lại phía mình.
Nàng nghiêng người nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của Hoa Quát, thanh lãnh nói: “Nghe đây, đây là lần cuối ta giải quyết hậu quả cho đệ.”
Nàng cố ý thả chậm tốc độ nói, rõ ràng không phải uy hϊếp nhưng lại làm cho Hoa Quát nước mắt lưng tròng, gật đầu lia lịa.
Qua một hồi, Hoa Dương buông lỏng tay ra, nhanh tay lẹ mắt kéo hắn, dùng âm lượng chỉ có hai bọn họ nghe được “ Tới rồi.”
Cuối tầm mắt, một nam nhân đang phe phẩy chiếc quạt xếp, bất động thanh sắc mà che khuất mặt. Động tác của hắn cực nhanh, nhưng không nhanh bằng tầm mắt của Hoa Dương.
Nàng nhớ rõ, hắn là thị vệ của Hình Bộ thượng thư trong triều, Đàm Chiêu.
Theo tin tức ở thanh lâu, mấy ngày trước khi ám sát Tể tướng, Hoa Quát đã để gã sai vặt kia chạy thoát, tối nay lại gặp hắn ở đây. Để phòng trường hợp hắn tiết lộ tin tức gì bất lợi cho Bách Hoa Lâu, bọn họ phải xử lý gã sai vặt đó trước khi hai người gặp nhau.
“Đi.” Hoa Dương quát nhẹ, đứng dậy đi theo.
Có lẽ bởi vì hai người bọn họ ăn mặc như mấy hoa nương cùng tiểu quan, và họ không dễ bị nhận thấy trong đám đông náo nhiệt nên Đàm Chiêu dù có dừng chân nhìn kỹ vài lần cũng không phát hiện ra bọn họ.
Hai người nhanh chóng theo hắn đến một chiếc thuyền tranh cạnh bờ sông.
Đêm nay là Lễ hội Đèn l*иg Rồng hàng năm ở Kim Lăng. Vào thời điểm này, hàng trăm chiếc thuyền sẽ được cập bến trên sông, đầu này nối đuôi kia, nối với nhau thành hàng tựa như hỏa long trên sông.
Du khách có thể lên thuyền ngắm đèn, người bán rong cũng có thể lên thuyền để buôn bán.
Lúc này trong khoang thuyền chính bắt đầu tấu nhạc, xung quanh mạn thuyền, nam nữ tử dựa vào cười nói.
Hai người một trước một sau đi theo Đàm Chiêu, càng đi càng sâu, bọn họ đã tới giữa sông. Những chiếc đèn l*иg lớn rực rỡ trên bờ dần dần biến thành những ngôi sao nhỏ.
Nước dưới chân gợn dài, khiến người ta có chút choáng váng.
Hoa Dương đột ngột dừng bước.