Nghe thấy cô nói thế, Chương Diên cúi xuống nhìn thìa cơm, là thìa cơm đã dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.
Chương Diên bị hành động lẳиɠ ɭơ của cô chọc tức.
Anh vẫn luôn khống chế được mình, nhưng lại bị mùi vị này hấp dẫn, không nhịn được mở miệng ăn một miếng, anh muốn xem cơm với nước dâʍ ŧᏂủy̠ sền sệt của cô ngon đến mức nào.
Anh ăn một miếng cảm thấy cơm hơi ngọt, có hương vị dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.
Quý Hồng Đậu thấy anh ăn một miếng, hỏi anh: "Chú ơi, ăn có ngon không ạ? Chú có muốn ăn nữa không? Nếu chú nói muốn ăn, Hồng Đậu có thể cho chú ăn, cơm dính dâʍ ŧᏂủy̠ có phải rất ngon không ạ?"
Lần đầu ăn thế này chắc chắn lần sau sẽ thích. Chương Diên không nhúc nhích, Hồng Đậu nhìn thấy anh ăn xong, cô dùng thìa xúc một ít cơm rồi đưa xuống tiểu bức của mình một lần nữa, cơm vẫn còn ấm nóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu bức cô.
Cô kêu lên: "Thoải mái quá."
Hai mắt Chương Diên nhìn chằm chằm vào tiểu bức, nhìn thấy tiểu bức không biết xấu hổ lộ ra ngoài, thìa cơm vẫn còn để trong tiểu bức.
Tiểu dâʍ đãиɠ này đói khát quá, cái gì cũng có thể đút vào tiểu bức.
Quý Hồng Đậu lại đưa cơm đã dính dâʍ ŧᏂủy̠ đến miệng Chương Diên, Chương Diên không biết tại sao mình lại bị cô gái nhỏ này mê hoặc, anh biết chuyện này là sai, nhưng lúc cô gái nhỏ đưa cơm đến miệng anh vẫn há miệng ăn.
Anh không kiềm chế được mình, một miếng rồi lại một miếng.
Quý Hồng Đậu nhìn thấy biểu hiện này của anh thì rất hài lòng, cô nháy mắt với anh: "Chú ăn ngon thật đấy, hay là uống dâʍ ŧᏂủy̠ của cháu thì hơn nhé? Chú có cảm thấy ăn cơm như này ngon hơn không? Nếu chú còn muốn ăn, từ nay về sau mỗi ngày Hồng Đậu cho chú ăn như này nhé? Để cho chú ăn no thì thôi."
Khi Chương Diên định nói gì đó thì con gái anh bước ra, sự xuất hiện đột ngột của cô bạn thân làm cho Hồng Đậu giật mình, cô hoảng sợ nhanh chóng mặc váy nên.
Cái thìa vẫn còn cơm, vừa rồi mới đút vào chuẩn bị lấy ra cho anh ăn, nhưng không ngờ Chương Nhân Nhân lại ra đúng lúc nên cô không kịp lấy thìa ra, chiếc thìa bây giờ vẫn ở bên trong tiểu bức của cô.
Chương Nhân Nhân đi ra, ngồi vào bàn và tiếp tục ăn.
Quý Hồng Đậu cảm thấy rất phấn khích, cô vẫn còn một chiếc thìa ở dưới, nên cô chắc chắn không thể di chuyển nó.
Chương Diên cũng biết tiểu dâʍ đãиɠ này đút thìa vào trong không lấy ra được, bây giờ muốn ăn cơm nhưng không có thìa anh đã gọi quản gia cầm bộ mới ra cho cô.
Quý Hồng Đậu nhìn thấy thìa mới thì đỏ mặt.
Dưới gầm bàn ăn, cô duỗi chân để lên quần Chương Diên, anh mặc quần âu, cô đi dép lê, cô cởi dép móc ngón chân vào quần anh, làm cho anh không thể ăn cơm.
Chương Diên biết cô gái nhỏ đang làm gì, đôi chân kia không an phận lại ở bên dưới trên chọc anh.
Anh không ngăn cản, để ngón chân của cô gái nhỏ thò vào ống quần anh.
Điều mà anh không ngờ tới là anh lại có phản ứng, bị tiểu dâʍ đãиɠ này chọc ghẹo gậy thịt của anh đã cương cứng.
Chương Diên không ngăn cản cô, cho nên bữa cơm này anh có chút không thoải mái.
Sau khi Quý Hồng Đậu ăn xong, Chương Nhân Nhân bảo cô trở về, Quý Hồng Đậu không thể ở đây mãi được, trước khi rời đi cô miễn cưỡng nói gặp lại anh sau rồi rời đi.
Quý Hồng Đậu đi lại không được bình thường lắm, bởi vì cái thìa vẫn còn trong tiểu bức cửa cô, nó đang mắc kẹt trong lỗ nhỏ, cơm cũng đang ở trong lỗ của cô.Cô phải để ý xem có bị rơi thìa khi đi không.
Thật sự rất không thoải mái, quản gia đã lái xe đưa cô về, khi Quý Hồng Đậu xuống xe, cô quay lại nói với quản gia: "Quản gia, có thể cho tôi phương thức liên lạc của ông chủ được không?"
Quản gia nói đây là riêng tư nên không thể cho.
Quý Hồng Đậu nói: "Nếu anh cho tôi số điện thoại của ông chủ, ông chủ nhất định sẽ rất vui và sẽ tăng lương cho anh. Tôi là bạn thân nhất của Nhân Nhân, có việc gì xảy ra với Nhân Nhân tôi sẽ liên lạc với chú Chương, anh còn không mau cho tôi đi?"
Quản gia nghe vậy cũng không có biện pháp nào, dù sao chỉ là một người hầu, nên ngoan ngoãn nghe lời cho cô phương thức liên lạc.
Khi Quý Hồng Đậu có số điện thoại, cô lập tức tìm kiếm trên WeChat, cô chắc chắn, số điện thoại đó là WeChat riêng tư của anh.
Cô kết bạn với Chương Diên rồi nhắn: 【 Chào chú, cháu là cô bé vừa rồi, xin chú hãy ấn xác nhận. 】
Sau khi quản gia rời đi, Quý Hồng Đậu trở về, cô rất xấu hổ khi nói với quản gia mình sống ở khu ổ chuột, cái khu này thật sự rất nghèo, phòng ở cũ rích, mốc meo nhiều rêu xanh, giống như lung lay sắp đổ.
Từ nhỏ cô đã sống trong khu ổ chuột, lý do ở đây rất rẻ, tiền thuê nhà tăng từ hàng chục nhân dân tệ lên hàng trăm nhân dân tệ.
Quý Hồng Đậu vào nhà lấy thìa ra khỏi tiểu bức, cơn bên trong đã loãng thành cháo.
Sau khi lấy thìa ra, cô rửa sạch và cất giữ, lúc này mẹ cô đi chơi qua đêm, uống nhiều rượu về, mọi người say khướt thì thấy con nhóc chết tiệt kia ở nhà lấy cái túi trong tay đập vào đầu cô: "Cái thứ xui xẻo, bằng không hôm nay tao đã thắng rồi, tao nhìn thấy mày là gặp xui xẻo cả ngày."
Quý Hồng Đậu bị đánh nhưng cô không kháng cự, cô đã quen với việc bị đánh đập này rồi.
Cô định đi tắm, mẹ cô thấy bên cạnh có túi LV, bà ta biết thương hiệu này, bán nhiều nên vội vàng cầm túi chạy ra ngoài, "Con bé chết tiệt đó, một chiếc túi tốt này có thể bán được rất nhiều tiền đúng không? Tao bây giờ sẽ bán túi này đi, chơi thêm hai ván cược nữa. Hôm qua tao đã gặp xui xẻo, nhưng hôm nay tao sẽ ổn thôi."
...
Chương Diên đợi đến khi cô gái nhỏ rời đi, định lên lầu chuẩn bị tắm rửa, cái thứ giữa chân vẫn đang ngọ nguậy khó chịu.
Khi anh đi lên lầu, thì thấy một thứ gì đó trong túi áo vest của mình, anh lấy đồ trong túi áo ra và thấy đây là một chiếc qυầи ɭóŧ, vừa rồi trước khi rời đi chắc chắn cô nhóc dâʍ đãиɠ kia đã nhét vào túi anh.