Bạch Trạch kiếm dời đi, chân trời thổi tới gió tuyết lạnh lẽo dường như có thể thấm vào xương cốt. Hôm qua Sở Phan chưa chợp mắt tí nào, mới vừa rồi còn nhớ tới ca ca mà khóc lớn một hồi, quá mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhíu lại.
Nàng xách theo làn váy rách nát, một chân nông một chân sâu, cố sức mà đi về phía trước, đột nhiên từ trên nền tuyết xuất hiện ra một cây ngọc trượng, sức lực vô cùng lớn, lập tức đem nàng đánh ngã trên mặt đất.
Sở Phan cố nén đau đớn, mở to mắt, thấy được tay áo hoạ lông vũ của người nọ, là vị trưởng lão Hiên Viên tộc hôm qua.
Lão đạo kia nhìn chằm chằm nàng, đứng khoanh tay, lại sờ sờ râu, cười một cách nham hiểm: “Tử Vi nhiều năm không gặp người ngoài, ngay cả Nam Hải long nữ đều chặn ở ngoài cửa, sao lại đột nhiên có hầu kiếm giả như một tiểu nha đầu ở bên cạnh?”
Hắn trên dưới đánh giá Sở Phan vài cái, ánh mắt kia làm nàng rất không thoải mái.
Qua thật lâu sau, lão giả ý vị thâm trường “A” một tiếng, “Thì ra là yêu hoa của hắn hiện thế.”
Nàng nhìn ra người tới không có ý tốt, cố tỏ vẻ trấn định: “Trưởng lão đây là có chuyện gì? Hành vi như thế, không giống như là việc làm của chính phái.”
“Chính phái?” Lão đạo nâng mắt nhìn nhìn, trong cổ họng phát ra một trận tiếng cười, “Yêu tộc ta nếu mỗi người đều giống như Tử Vi tỏ vẻ thanh cao, đã sớm bị nhân tu ăn đến xương cốt không còn.”
Lão nhân này ở trước mặt Tử Vi đạo trưởng rụt đầu rụt đuôi, ở chỗ nàng lại không cố kỵ gì, đi vòng quanh nàng một vòng, lại nói: “Khí tức của ngươi đại biểu cho chủ nhân của Uyên hoa, hắn vì sao không lấy nguyên âm của ngươi? Hắn tiên không ra tiên yêu không ra yêu, chẳng lẽ còn thật sự muốn kiềm chế đến loại tình trạng này?”
Sở Phan không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ nghe được mấy chữ ‘ tiên không ra tiên yêu không ra yêu ’, dưới sự kinh sợ lại không khỏi cảm khái. Kẻ yếu, sẽ bị người nhục nhã, nhưng mặc dù đã tới trình độ cường giả như Tử Vi đạo trưởng, vậy mà vẫn có mấy lời nhàn ngôn toái ngữ.
Bọn họ kính sợ hắn, sợ hãi hắn, có nhiều đánh giá hắn, khen chê không đồng nhất, thậm chí âm thầm ghen ghét hắn, cười lạnh bàng quan hắn, lại cũng nhìn lên hắn, từ đáy lòng thần phục với hắn.
Sở Phan lập tức quên mất hoàn cảnh bây giờ của bản thân, nhỏ giọng cãi lại: “Tử Vi đạo trưởng so với mấy người các ngươi khá hơn nhiều.”
Đột nhiên, Hiên Viên trưởng lão dừng lại bước chân, cười lạnh, làn da nhăn nheo trên mặt cũng nhíu lại, “Tiểu nha đầu, ngươi không phải cảm thấy Tử Vi rất tốt sao, vậy lão hủ liền làm chuyện tốt, như ngươi mong muốn.”
“Hắn sinh ra vốn chính là Yêu chủ, nếu không muốn làm mấy việc không hợp đạo lý của hắn, vậy để ta tới giúp hắn một phen.” Nói, liền một trượng gõ vào gáy nàng, đem nàng đánh hôn mê bất tỉnh.
*
Lui Hàn cư.
Chú pháp hút máu một khi bắt đầu, thì mỗi ngày không thể ngừng lại, Tử Vi ở động phủ đợi Sở Phan thật lâu, thẳng đến khi mặt trăng lên cao, vẫn chưa thấy nàng tới.
Tất Phương bị hắn phái đi tìm Sở Phan, vừa mới từ bên ngoài trở về, đuôi chim đều kết một tầng sương giá, sốt ruột hoảng hốt nói: “Ta bay khắp Côn Luân cũng không tìm được nàng, nàng ta chắc chắn là trộm xuống núi! Tử Vi tiên sinh, ta đã sớm nói rồi, nàng ta lai lịch không rõ, nói không chừng là người khác phái tới hại ngài.”
Yêu phách che trời lấp đất phản phệ, làm hắn đau đớn muốn chết, Tử Vi nằm trên ngọc đài, miễn cưỡng rút ra một tia sức lực, “Tất Phương, đem ta đặt dưới trấn yêu kính……”
Tất Phương không thể tin được trừng lớn đôi mắt, vội vàng nói, “Lúc trước trên người ngài có phong ấn áp chế, còn có thể chịu đựng một chút, nhưng hôm qua ngài đã giải trừ phong ấn, sao có khả năng chịu đựng trấn yêu kính phản phệ lần nữa!”
Vệt đỏ trên trán Tử Vi hồng diễm đến tận cùng, quanh thân tựa hồ bốc cháy lên ngọn lửa màu lam, đuôi hồ ly phía sau giống như vật còn sống thi nhau tràn ra, “phanh phanh” từng tiếng đập tung ở trên tường đá, đá vụn lăn xuống, bắn ra từng trận khói bụi.
Tất Phương hóa thành nhân hình, phủ phục trên mặt đất, cảm thấy tim đập nhanh từng trận, “Ngài, ngài không khống chế được yêu tương……”
“Đúng vậy, cho nên đừng nói nhiều, theo lời ta mà làm.”
Trăng lên giữa trời.
Tất Phương đem hắn đặt dưới ngọc kính, giúp hắn khoá lên từng vòng xiềng xích, Tử Vi lúc này đã trông không giống một con người—— cho dù là đuôi hồ ly phía sau không ngừng quay cuồng tán loạn, hay là khi hắn khó nhịn thở dốc, trong miệng sẽ lộ ra răng nanh.
Hắn rũ đầu, trên trán tất cả đều là mồ hôi, da thịt tái nhợt, lông mi, mặt mày đều biến thành sắc trắng, nếu không nhìn vệt hồng giữa trán, cả người hắn sẽ giống như khắc ra từ ngọc, không có một chút sinh cơ.
Những lúc như này, những ác mộng khó có thể miêu tả kia lập tức rõ ràng lên, mẫu thân khóc lóc kêu rên, người trong tộc cũng khóc than, còn có khắp nơi huyết nhục đầm đìa, tản ra mùi thi thể hôi thối.
Âm thanh chói tai phảng phất như còn đang tru chéo bên tai hắn, “Tô Sương ta sao lại sinh ra một thứ dơ bẩn như ngươi.”
Hắn mang theo dòng máu của ác ma ra đời, hắn chính là tội nghiệt.
Toàn bộ ký ức giống như sắp không xong, hỗn độn vặn vẹo, cuối cùng hóa thành yên tĩnh quỷ dị.
Đột nhiên âm thanh xuất hiện giống như hồ nước dâng lên gợn sóng, thanh thanh đạm đạm, nhu nhược lại mềm mại, như một mầm cây mọc lên dưới mặt trời mùa xuân ấm áp nhất.
“Tử Vi đạo trưởng, chúng ta có nhân quả.”