Sở Phan nghe thấy hắn khẽ cười một tiếng, hơi thở ấm áp phun lên làn da chỗ vành tai của nàng.
“Ngươi thấy như thế nào? Ngươi vốn cho rằng ta là cái gì……” Vẫn là âm thanh trầm tĩnh đạm nhiên như cũ, nhưng lại làm người nghe ra chút ý tứ khác, cảm thấy mình đang bị trêu chọc.
Sở Phan ôm chặt hai thanh kiếm, ngón tay cuộn lại một chút: “Ta vẫn luôn cảm thấy, ngài là tiên trưởng……”
Tử Vi thoáng đứng dậy, tơ lụa màu lam quấn quýt với làn tóc bạc của hắn, quanh co khúc khuỷu chấm đất, theo động tác lướt qua mu bàn tay Sở Phan, thực lạnh.
“Mười bốn châu không có tiên nhân.” Ngữ khí hắn mang theo chút bất đắc dĩ, “Huynh trưởng của ngươi sao lại cái gì cũng không nói cho ngươi biết.”
Yêu phách phản phệ giống như dời non lấp biển, tiên cốt lại vây quanh áp chế, l*иg ngực xuất hiện từng trận đau đớn. Mà người bên cạnh lại tỏa ra một mùi vị rất thơm, mang theo sự tươi mát đặc biệt của Uyên hoa Côn Luân, cùng mùi hương ngọt ngào của nữ nhi.
Cửu trọng Uyên hoa đối với Hồ ly Thiên Sơn chính là lực hấp dẫn trí mạng.
Chúng nó vốn là đồ vật gắn bó tương sinh.
Sở Phan cảm thấy phong cách nói chuyện của hắn hình như thay đổi, không như lúc đầu thong dong ấm áp, ngược lại có một chút gì đó không rõ ý vị.
“Ngài là yêu sao?” Nàng nghe thấy bản thân hỏi như vậy.
Tử Vi mỉm cười: “Xem như vậy, nhưng cũng không hẳn.”
Hắn có chút nhịn không được, vòng tay cuốn lấy eo nữ hài, chóp mũi dán ở sau cổ nàng, “Lần đầu tiên …… Có khả năng ta sẽ không khống chế được chính mình.”
Sở Phan nghe thấy lời này càng khẩn trương, thường thường chỉ là cắt cổ tay đem máu bỏ vào trong chén, hiện tại lại có chút cảm giác áp bách.
Nàng cứng đờ gật gật đầu, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn hắn.
Tử Vi chịu đựng đau nhức trong l*иg ngực, thử trấn an nàng: “Không cần nhiều máu. Chỉ cần ngươi ở bên người ta, ta đã ổn hơn rồi.”
Sở Phan vẫn như cũ cứng đờ gật gật đầu.
Tử Vi không nhịn được cười cười, “Ta cũng không ăn ngươi.”
Sở Phan không dám nói lời thật lòng, nàng cảm thấy hắn thật sự muốn ăn nàng.
Sở Phan choáng váng, bị hắn mang vào chỗ sâu trong động phủ, chỉ ngửi thấy mùi vị tuyết tùng nhàn nhạt. Thì ra nhiệt độ trên người hắn cũng là ấm áp, không giống vẻ ngoài như ngọc, lạnh băng.
Nàng nắm chặt tay, trong tầm mắt là một mảnh hỗn loạn, hai thanh kiếm bị đặt ở trên bàn đá vừa rồi. Trong lòng ngực nàng không còn gì, không có cảm giác an toàn.
Sở Phan miễn cưỡng hỏi: “Tiên, tiên sinh?”
Đây là cấm địa chỗ sâu trong động phủ.
Tử Vi đem nàng đặt ở trung tâm một cái thạch đài, đỉnh đầu là từng khối đá khảm ngọc kính, vách tường bốn phía cũng không bằng phẳng, có từng mảng cháy đen, loang lổ.
Như là bị cái gì đó một lần lại một lần mạnh bạo đập ra.
Bây giờ nàng thật sự sợ bị hắn ăn.
Nàng lại gọi một tiếng, âm thanh mang theo chút khẩn trương: “Tử Vi đạo trưởng!”
Sở Phan cảm thấy làn da sau cổ bị sờ soạng một chút, tiếng nói ôn nhu kia lại từ đỉnh đầu nàng truyền tới, “Sao bây giờ lại sợ hãi rồi.”
Hắn nói câu này, Sở Phan quả thật sắp khóc tới nơi.
Nàng còn muốn đi gặp ca ca, sao lại chết sớm như vậy được.
Có lẽ là biểu tình của nàng hơi khó coi, Tử Vi nhịn không được cười cười, l*иg ngực rung động làm nàng mặt đỏ tai hồng, “Ta nói rất nhiều lần rồi, không phải sợ.”
Vô số ngọc kính chiếu ra chùm tia sáng, vài sợi xích sắt còn dính máu đen, quanh thân họa hoa văn trận đồ phức tạp, còn có điện quang màu lam lúc sáng lúc tối, có chút dọa người.
Như thế này bảo người khác không sợ sao được.
Sở Phan không tự giác túm lấy eo hắn, nắm rất chặt, sợ hãi nói: “Ngài, ngài muốn đem ta đặt ở chỗ kia sao?”
Hiến tế gì đó, thật ra cũng không phải không được, chỉ cần có thể cứu huynh trưởng……
Tử Vi có chút kinh ngạc, bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, bật cười nói: “Ngươi suy nghĩ cái gì vậy?”
Tử Vi đặt nàng trên một ngọc đài, cách nơi có xiềng xích dính máu đen rất xa, “Bây giờ không cần mấy thứ kia.”
Hắn hướng về phía trước chỉ chỉ ngọc kính ngưng quang cạnh cửa sổ, ánh trăng mênh mông tưới xuống, chiếu ngọc đài thành một mảnh sóng nước lóng lánh, phảng phất như hóa thành một tinh bàn màu xanh lá.
Nàng được an bài ở phía trên tinh bàn.
Sở Phan hơi rụt bả vai, đầu run run rẩy rẩy mà rũ xuống, lộ ra một mảnh da thịt sau cổ, trơn bóng không tì vết, giống như loại sứ trắng đắt đỏ nhất.
Tử Vi rũ mắt, nhìn chằm chằm thật lâu, rồi sau đó chậm rãi cúi đầu mυ'ŧ một ngụm.
Răng nhọn chỉ nhẹ nhàng chạm vào, giống như cắn lên một cánh hoa mịn màng, kỳ thật càng giống sơn chi (mình tra mạng nó là tên một loại hoa), nhu nhuận làm người khác muốn véo ra một dấu vết.
Hàm răng của hắn hơi động, liền đâm đi vào, Sở Phan thậm chí không cảm thấy đau, nàng chỉ cảm thấy chính mình giống như một cái kém mỏng, nhẹ nhàng đã bị chọc mở.
Nàng không biết có phải do bản thân mất máu quá nhiều hay không mà dường như xuất hiện ảo giác, cơ thể cũng bay bổng, không khó chịu, nhưng có loại cảm giác tê tê dại dại như có điện lưu.
Người đè nặng trên vai càng trầm xuống, hơi thở phập phập phồng phồng phả lên trên cổ nàng, hơi dính dính, máu tươi mới vừa chảy ra một chút, đã bị liếʍ láp sạch sẽ, cánh môi mềm mại không ngừng cọ xát, đầu lưỡi thậm chí còn quét qua nơi máu chảy nhiều nhất.
Phía trên như có vô số gai ngược, ướt dính, ấm áp lại trộn lẫn một ít cảm giác đau đớn rất vi diệu, làm nàng sinh ra một chút cảm giác run rẩy như bị xà tinh quấn lấy.
Nàng bây giờ hoàn toàn tin tưởng hắn thật sự không phải người.
Nàng thấy một cái đuôi mềm mại trắng như tuyết hiện ra.
Một cái cái đuôi lông xù xù không biết đã xông ra từ khi nào, vòng qua mắt cá chân nàng duỗi về phía trước, lông tơ mềm mại tế nhuyễn đảo qua lòng bàn chân nàng, rồi lại giống gai nhọn xé rách váy của nàng.
Sở Phan sợ tới mức giống một con thỏ con bị cắn, bỗng chốc cúi đầu, lại thấy cái đuôi thứ hai, thứ ba….
Nàng đếm qua, tổng cộng có bảy cái đuôi, quét tới quét lui trên làn váy của nàng, thậm chí trắng trợn táo bạo mà vòng quanh eo nàng rồi trườn tới ngực.
Sở Phan ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
Thân thể của nàng càng ngày càng lạnh, Tử Vi như cảm nhận được cái gì, cúi người đem nàng bế lên, hắn mới vừa uống máu xong, vệt đỏ giữa mày càng thêm đỏ, cùng với đôi môi đỏ do nhiễm máu càng thêm yêu dã.
Ôn nhuận cùng yêu dã hoà trộn ở trên một khuôn mặt, hắn cười cười, nhẹ giọng nói: “Dọa ngươi sợ sao?”