Tiểu Lang Quân Như Ý

Chương 30: Vạch Mặt

Đường Ninh bê một chiếc ghế đặt ngoài sân để hóng mát, đang nhắm mắt hưởng thụ lại phát hiện có thứ gì đó đang tới gần, hắn giật mình mở to mắt mới phát hiện thì ra đến gần không phải là thứ gì.

Đường Yêu Yêu đứng ở bên cạnh hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Nàng nhìn Đường Ninh, hỏi: "Ngươi và Tiểu Ý đã đến bước nào rồi?"

Đường Ninh khó hiểu nói: "Cái gì mà một bước nào?"

"Còn giả bộ!" Đường Yêu Yêu nhìn hắn, nhếch miệng nói: "Mặc kệ là như thế nào, ta đều xem như là người làm mối cho hai người mà?"

Đường Ninh biết người làm mối đây là giật dây, không phải là nện tảng đá.

Đường Ninh kinh ngạc nói: "Sau đó thì sao?"

Đường Yêu Yêu há to miệng, bày ra vẻ chất vấn, lời mới đến khóe miệng lại bị nàng nuốt xuống.

Đúng vậy a, sau đó thì sao?

Hai người bọn họ là vợ chồng, là người thân cận nhất, đêm hôm đó hai người làm cái gì, có quan hệ gì với nàng?

Nàng chẳng qua chỉ là một người ngoài mà thôi. . .

Thế nhưng mà từ nhỏ nàng và Chung Ý đã cùng nhau lớn lên, hai người lúc từ khi mới biết bò trên mặt đất, cũng đã là bạn bè thân thiết, các nàng không có gì giấu nhau, không phân khác biệt, là bạn bè tốt nhất trong những bạn bè tốt, ngay cả tú cầu của Chung Ý đều là nàng hỗ trợ ném. . .

Tình cảm vài chục năm của hai người, không bằng người ngoài một tháng. . .

"Nữ nhân a. . ." Đường Yêu Yêu lắc đầu, thở dài nói.

Đường Ninh nhắc nhở nàng nói: "Ngươi cũng là nữ nhân."

Đường Yêu Yêu trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không hỏi thêm nữa, dứt khoát quay người rời đi.

Chỉ là bóng lưng rời đi của nàng, lại có chút cô đơn cùng tiêu điều.

Đường Ninh cảm thấy ban đêm hẳn là nên nhắc nhở Chung đại tài nữ một chút, khuê mật của nàng hình như là đang ăn dấm, hơn nữa là ăn dấm của chính mình, nàng ấy phải quan tâm nhiều hơn tới tâm lý mẫn cảm của thiếu nữ lớn tuổi này. . .

Miễn cho nàng từ ăn dấm biến thành ghen ghét, ngày nào đó không nhịn được liền đánh hắn.

Chung Ý từ bên ngoài đi tới, đi đến bên cạnh hắn, sau khi suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là ta nên bồi tiếp Yêu Yêu hay không?"

Xem ra là nàng cũng đã ý thức được chuyện này, Đường Ninh nhẹ gật đầu.

Chung Ý có chút tự trách nói: "Yêu Yêu không có nhiều bạn bè, gần đây ta bận quá, là có chút không chú ý tới nàng. . ."

Dạng tình cảm khuê mật này thường rất để cho người ta cảm động, hai người các nàng, đều chỉ đơn thuần là quan tâm đối phương, suy nghĩ cho đối phương.

Đường Ninh không khỏi nhớ tới một ít hiện tượng thời hậu thế.

Một phòng ký túc xá của nữ sinh có sáu người, nhóm Wechat giữa của họ lại có tám cái, ngày hôm qua còn khuê mật với nhau, hôm nay lại bởi vì đoạt bạn trai mà ở bên đường đánh nhau, cởϊ qυầи áo kéo áo ngực, cảnh tượng kia đúng là không cần nói. . .

Tính cách của Đường yêu tinh nhìn như là hướng ngoại, người như vậy vốn không thiếu bạn bè. Nhưng kỳ thật bạn của nàng chỉ có một mình Chung Ý.

Nàng thích múa đao động thương, không phải cùng một loại ngườ với những tài nữ chơi chữ kia, không chơi được cùng với nhau, đại khái cũng luôn trong trạng thái xem thường lẫn nhau, những ngày này Chung Ý bận xã giao, trong lòng nàng có mất mát ------ thuần túy là bởi vì nhàn rỗi.

Đường Ninh đã nghĩ kỹ, nếu như để cho nàng bận rộn, hẳn là nàng sẽ không suy nghĩ lung tung những thứ này nữa, ví dụ như để nàng dạy mình võ công, hoặc là dạy mình võ công, thực sự không được, còn có thể dạy mình võ công.

Quan tâm thiếu nữ lớn tuổi có thể xác và tinh thần khỏe mạnh, người người đều có trách nhiệm.

"Bây giờ ta đi tìm Yêu Yêu!" Chung Ý đi ra khỏi cửa viện, lại quay đầu lại, nhỏ giọng nói ra: "Nếu như chàng đói bụng, cứ tùy tiện ăn một vài thứ trước, chờ ta trở về. . ."

Sau khi Chung Ý đi ra ngoài, trong viện một lần nữa chỉ còn một mình hắn.

Gió lạnh thổi qua, xua đi một phần oi bức, thổi vào người mười phần sảng khoái.

Lần này Đường Ninh không tùy tiện tìm một bộ phim để gϊếŧ thời gian nữa.

Hơn một tháng trôi qua, ý nghĩ muốn trở về của hắn, đã không bức thiết như những ngày đầu nữa.

Đương nhiên, một nguyên nhân rất quan trọng là hắn không có một chút phương hướng nào, tất cả hi vọng đều bị thời gian bào mòn hầu như không còn.

Một nguyên nhân khác, chính là hắn ở một thế giới khác, đã không có cái gì cần lo lắng nữa.

Cha mẹ đều đã qua đời lúc hắn còn rất nhỏ, lão viện trưởng nuôi dưỡng hắn lớn lên, cũng đã qua đời, có lẽ còn có một số người thân thích lạnh nhạt, nhưng hắn đối bọn họ, đã không có bất kỳ ấn tượng gì, tự nhiên cũng không có tình cảm gì.

Thế giới bây giờ, mặc dù vẫn còn có rất nhiều chỗ không quen, nhưng cũng là một loại sinh hoạt ở hình thức khác, đối với hắn mà nói, cũng không đến tình trạng không thể tiếp nhận.

Có một nương tử tài mạo song toàn, dịu dàng hiền thục, một nhạc phụ có bắp đùi không tính là quá lớn nhưng cũng được vẫn là một bắp đùi, một ngôi nhà tràn ngập tình người, từ trình độ nào đó mà nói, đã bù đắp trong lòng hắn bộ phận thiếu thốn cùng khát vọng kia, một vài thứ không đủ cùng tiếc nuối khác, vẫn có thể coi nhẹ bỏ qua.

Nếu như sinh hoạt có thể một mực như thế này, cũng coi như là không tệ.

Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười hài lòng, một lần nữa nhắm mắt lại.

Cùng một thời gian, mặt Chung Minh Lễ trầm như nước, bước vào một tòa tửu lâu nào đó.

Ở phía trước cách xa hắn mấy bước, một người đàn ông trung niên vừa mới đi vào, quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt của hai người chạm nhau, đồng thời hừ lạnh một tiếng.

Sớm đã có tiểu nhị canh giữ ở một bên, thấy thế lập tức tiến lên, cung kính nói: "Hai vị đại nhân, mời lên lầu."

Trên lầu hai, lúc này còn không có một ai, sau khi hai người đi vào, người đàn ông trung niên nhìn Chung Minh Lễ, ngoài cười nhưng trong không cười nói ra: "Chung đại nhân tới sớm a?"

Khóe miệng Chung Minh Lễ giật giật, châm chọc nói: "Triệu đại nhân không phải là sớm hơn sao?"

Hai người một lần nữa hừ lạnh một tiếng, liền đều rơi vào im lặng.

Triệu Tri Tiết uống chén trà, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía hắn, thản nhiên nói: "Tối nay ngươi cẩn thận Đổng Thứ Sử một chút, hắn sẽ không để cho ngươi thoải mái."

Chung Minh Lễ liếc mắt nhìn hắn, vốn định ném một câu "Quan tâm tới chuyện của ngươi là được", lời đến khóe miệng, lại gật đầu nói: "Ta đã biết."

Hắn vừa dứt lời, cửa ra vào truyền đến một trận âm thanh huyên náo.

Một người đàn ông ở bên trong mấy bóng người chen chúc đi đến.

Chung Minh Lễ cùng Triệu Tri Tiết đồng thời đứng dậy, chắp tay đối với người kia, "Đổng đại nhân."

"Triệu Huyện Lệnh tới sớm như vậy a. . ." Đổng Thứ Sử nhìn Triệu Tri Tiết nói một câu, trực tiếp đi thẳng vào bên trong, nắm đấm của Chung Minh Lễ nắm chặt, lại chậm rãi buông ra.

Sau khi Đổng Thứ Sử ngồi xuống, ánh mắt mới nhìn tới Chung Minh Lễ, kinh ngạc nói: "Chung Huyện Lệnh đến đây từ lúc nào?"

Quan viên bên cạnh hắn nhìn sang lẫn nhau, nhưng cũng không dám nói ra một lời nào.

Nắm đấm trong tay áo Chung Minh Lễ lại nắm chặt lại, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười, nói ra: "Vừa tới một lúc."

Ánh mắt của Đổng Thứ Sử lướt qua người hắn, mở miệng nói: "Phương thị lang xưa nay rất khiêm tốn, không thích phô trương, lần này bản quan đến nhà ba lần, Phương đại nhân mới đồng ý dự yến tẩy trần hôm nay, một lúc nữa nói chuyện cần phải chú ý một chút, không cần ở trước mặt Phương đại nhân, ném đi mặt của Linh Châu chúng ta. . ."

Ánh mắt của hắn lần nữa nhìn về phía Chung Minh Lễ, nói ra: "Chung Huyện Lệnh, trong hai tháng này, địa bàn huyện Vĩnh Yên mà ngươi quản lý, xảy ra một bản án nhân mạng, còn kém chút nữa đã xảy ra ôn dịch, suýt nữa ủ thành đại họa, một lúc nữa thành thành thật thật bồi tiếp liền được rồi, không nên mở miệng, miễn để cho Phương đại nhân hỏi, để lại một ấn tượng không tốt."

Trong lòng quan viên đang ngồi đều cảm thán, sau chuyện kia, Đổng Thứ Sử đối với Chung Huyện Lệnh bất mãn cùng chèn ép, vậy mà đã đến tình trạng như thế?

Bản án nhân mạng kia, thủ pháp phá án của Chung Huyện Lệnh có thể gọi là kinh điển, dẫn tới các đại huyện nha tranh nhau học tập.

Mà chuyện ôn dịch ở Quách gia thôn, hắn cũng xử lý cũng vô cùng tốt, không chỉ là không để cho khuếch tán, còn không để thương tới một mạng nào cả.

Ngoài ra, hắn vạch trần trò xiếc giả thần tiên kia, đồng thời còn đem ra công khai, trong vòng một tháng, trong cả vùng Linh Châu, liền không còn có tên lường gạt giả thần giả quỷ nào nữa. . .

Đây đều là chiến tích thực sự, ở nơi này của Đổng Thứ Sử, tất cả đều trở thành chỗ bẩn?

Tay của Chung Minh Lễ giấu ở trong tay áo run lên nhè nhẹ, Triệu Tri Tiết ngồi ở bên cạnh hắn cầm cổ tay của hắn.

"Phương đại nhân chính là Lại bộ Thị lang, có trách nhiệm làm quan giám khảo, bản quan đây cũng là vì tốt cho ngươi." Đổng Thứ Sử nhìn Chung Minh Lễ một cái, nói ra: "Một hồi nữa Phương đại nhân sẽ ngồi ở cái một bàn, để không xảy ra sơ hở gì, ngươi đi tới một bàn khác ngồi đi."

Mọi người ở đây nghe vậy, trong lòng một lần nữa run lên, xem ra, Đổng Thứ Sử dự định triệt để vạch mặt với Chung Huyện Lệnh.

Chung Huyện Lệnh là Huyện Lệnh của huyện Vĩnh Yên, huyện Vĩnh Yên ở trong Linh Châu thành, chính là thượng huyện, địa vị của hắn, tự nhiên là tôn quý hơn một chút so với những người còn lại, Đổng Thứ Sử để cho hắn cùng những tiểu quan bất nhập lưu kia ngồi ở cùng một chỗ, ý vị trong đó, rốt cuộc đã cực kỳ rõ ràng.

Sợ là từ lần này về sau, bọn họ cũng phải cùng vị Chung Huyện Lệnh này, mau mau sớm phân rõ giới hạn. . .