"Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt, giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân."
*Trích bài thơ "Xuân giang hoa nguyệt dạ" do Trương Nhược Hư viết.
Tạm dịch:
"Người nào ngồi trên bờ sông nhìn thấy trăng đầu tiên,
Năm nào trăng trên sông rọi xuống người."
Trần Hạ Nam nhìn thấy ánh mắt âu yếm của Yêu Nhã Tri, không tự chủ mà khẽ run, nhớ đến người mẹ ở nhà của mình.
"Từ mẫu không làm hiền Nguyệt nhi nữa, con nên cẩn thận tĩnh dưỡng, có chuyện gì cứ gọi A Thúy." Xoa nhẹ đầu nàng một lúc, Yêu Nhã Tri mới đứng dậy, căn dặn A Thúy xong mới quay người đi.
Trần Hạ Nam nhìn bộ dáng đoan trang của bà, nhưng vẫn khiến lòng nguời ngứa ngáy, không hổ là Vương Hậu, tư thái cũng có chút khác biệt.
Uống thuốc xong, lại ăn một cháo trắng, A Thúy còn cẩn thận lau tay chân cho nàng, Trần Hạ Nam cũng dần dần thích ứng với cơ thể này, có thể tự do quay người cùng tay chân. Trước khi đi ngủ, lại đưa cho Trần Hạ Nam một nắm lá, Trần Hạ Nam nghi hoặc nhìn A Thúy, không phải lá ngón đấy chứ.
A Thúy không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng nói, "Công chúa, trước súc miệng rồi hãng ngủ."
Trần Hạ Nam chần chờ nhận lấy nắm lá, không biết nên làm thế nào, thử đưa lên miệng, khẽ liếc A Thúy, thấy nàng không biểu cảm gì, chứng tỏ mình đang làm đúng.
Trần Hạ Nam khẽ nhai, thấy tinh chất trong lá tràn ra, ngập đầy mùi thơm mát lạnh trong khoang miệng, có chút giống mùi bạc hà, nhưng không phải là bạc hà.
Nhai một lúc, thấy A Thúy đem một cái chậu ra, hình như là muốn mình nhổ ra.
"Công chúa, người nhổ vào đây đi ạ."
Hôm sau công chúa kì lạ, hành xử có chút chậm chạp. A Thúy thầm nghĩ.
Làm hết mọi thứ xong, A Thúy giúp nàng đắp lại chăn, sau đó mới khom lưng lui ra, đóng chặt cửa lại.
Trần Hạ Nam lúc này mới có không gian riêng tư, nàng liếc nhìn căn phòng, toàn là màu đỏ, có lẽ chủ nhân rất yêu thích màu này, người này không sợ mơ thấy ác mộng hay sao. Bố trí căn phòng không hề đơn giản, ngược lại vô cùng xa hoa, đối diện giường của Trần Hạ Nam là bàn đọc sách, khác xa với căn phòng, bàn lại không có chút cầu kỳ, trên bàn ngăn nắp gọn gàng, chỉ có một giá treo bút lông, cùng với nghiên mực bên cạnh. Tủ sách gỗ bên cạnh cũng được cất dọn cẩn thận, không biết là do chủ nhân của nó, hay là A Thúy thường xuyên dọn dẹp.
Đằng sau bàn là bức tranh thủy mặc, Trần Hạ Nam không hiểu rốt cuộc chủ nhân căn phòng này là người giản dị, hay là người có lối sống xa hoa nữa.
Không nhìn nữa, Trần Hạ Nam khẽ nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những chuyện hôm nay, sắp xếp lại cẩn thận. Hồi học phổ thông Trần Hạ Nam có đọc qua vô số tiểu thuyết, nhanh chóng liền giải thích cho hiện tượng này, nàng là xuyên không rồi? Hay là xuyên thư?
Trần Hạ Nam nghiêng về đáp án hai hơn, vì đám người nửa người nửa thú này, Trần Hạ Nam chưa nghe đến bao giờ. Nhưng nàng là đi vào tiểu thuyết nào? Bản thân là nữ chính, nữ phụ hay phản diện? Trần Hạ Nam vô cùng bất mãn, người khác xuyên việt còn nhận ra bản thân đang ở đâu, thậm chí còn biết trước kịch bản, nhưng đến lượt bản thân nàng thì lại mờ mịt vô cùng, như người mù ở trong sương, đã không nhìn thấy lại còn mờ mịt hơn.
Xoay người thở dài một cái, nàng vô cùng nhung nhớ mọi người, cha mẹ, em trai, còn có bạn bè. Khóe mắt của Trần Hạ Nam chảy ra một giọt nước mắt lành lạnh, thẫm xuống gối của cô.
Từ này, cái tên Trần Hạ Nam chỉ có thể chôn cất ở trong lòng.
Sáng hôm sau, Kiến Nguyệt bị tiếng ồn ào đánh thức tỉnh, nàng khẽ mở đôi mắt ra, chớp chớp vài cái. Ngồi dậy, có chút đau đầu, lấy tên lên xoa huyệt thái dương, nàng là làm sao ngủ quên rồi?
A Thúy khẽ đẩy cửa vào, thấy Kiến Nguyệt đã ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nhìn mình, A Thúy khẽ giật mình một cái, công chúa là trở về trạng thái bình thường rồi?
Thực ra không phải Kiến Nguyệt đang có ý kiến với A Thúy, bản thân nàng cũng không biết gương mặt có bao nhiêu khiến người sợ hãi, nên cũng đang thả lỏng cơ mặt.
"Công chúa người tỉnh. Nô tì liền bưng nước đến cho người." Nói xong liền rời đi, không làm những điều dư thừa.
"Bên ngoài có gì ồn ào thế?" Đợi A Thúy lần nữa tiến vào, Kiến Nguyết rửa sạch mặt, đến rửa tay và chân, sau đó nhận lấy nắm lá, khẽ nhai.
A Thúy do dự một lúc, mới nói, "Là chuyện chiến sự ngoài kia. Nô tì cũng không nghe rõ."
"Chiến sự?" Xong rồi, đã xuyên không về cái nơi kì lạ, lại còn dính phải chiến tranh. Kiến Nguyệt thầm gào thét, ông trời, con đã làm gì sai.
"Vâng. Nghe nói quân lính của Tây Mông Hoàng Đế đã xông vào tộc của ta ở phía Tây, thảm sát hết toàn bộ dân cư." Nói đến đây, A Thúy không tự chủ mà run rẩy, nghĩ đến cũng thấy đáng sợ.
"Cái gì? Thảm sát?" Kiến Nguyệt lạnh sống lưng, rùng mình một cái. Thảm sát? Đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào, các vị vua thường sẽ không để tên tuổi của mình có những cái tên khó nghe như là hôn quân, máu lạnh, tàn bạo. Sẽ luôn cố gắng thu phục lòng dân, lấy nhân nghĩa làm chính, việc ra lệnh thảm sát một khu dân cư, lòng có bao nhiêu thù hận.
"A Thúy, ta muốn ra ngoài." Kiến Nguyệt đứng ngồi không yên, người bị thảm sát là cùng dòng tộc mình, có nghĩa mình là đối tượng bị nhắm đến. Lẽ nào chuyển sinh chỉ để xem bản thân bị chặt đầu?
"Công chúa, đại phu nói người nên tĩnh dưỡng..." A Thúy vội ngăn cản.
Kiến Nguyệt liếc mắt một cái, A Thúy không tự chủ mà rét run. Trải qua một đêm ngủ không yên giấc, lại còn bị đau đầu, rồi lại nghe đến chuyện liên quan tới sống chết bản thân, Kiến Nguyệt đã không thể kiểm soát cảm xúc nữa, đánh mất bộ dạng điềm đạm thường ngày.
"Ta muốn ra ngoài." Âm thanh lạnh lùng từ đôi môi hồng nhuận.
"Vậy để nô tì thay người chải tóc."
"Cũng được." Kiến Nguyệt nhớ rõ, người thời cổ đại rất bảo thủ, ngay cả đồ nội y của nàng cũng kín từ đầu đến chân, trông chẳng khác gì đồ ngủ nàng hay mặc. Vì thế, một công chúa đầu chưa trải, còn đang mặc đồ ngủ chạy râ ngoài sẽ kinh thiên động địa thế nào.
Kiến Nguyệt đến trước gương, kinh ngạc. Người ở trong gương cũng quá mức kinh diễm rồi, hương diễm đoạt mục, nguyệt mi tinh nhãn, đôi môi hồng nhuận hơi ươm ướt, khẽ cong khóe môi cũng khiến câu hồn đoạt phách, hoa nhường nguyệt thẹn. Gương mắt do thừa hưởng nét của Hồ Vương và Vương Hậu, khiến cho người khác có cảm giác băng thanh ngọc khiết, thanh tâm quả dục.
Kiến Nguyệt không tự chủ mà ngắm khuôn mặt này lâu hơn chút, nàng chưa bao giờ thấy ai đẹp thế này.
Con ngươi còn có màu hoa anh đào, đồng tử kéo dọc, nhìn có chút giống mắt cáo.
A Thúy thấy Kiến Nguyệt ngẩn ngơ soi gương liền khó hiểu, gương mặt của công chúa khiến cho người nghèo chữ như nàng chỉ biết hình dung bằng từ đẹp, rất đẹp, nàng nhìn mãi không chán, công chúa càng lớn, nét ngài càng nở nang, càng khiến người liếc mắt một cái cũng không thể quên được. Nhưng trước đây người đối với dung mạo mình lại vô cùng thơ ờ.
A Thúy nhẹ nhàng chải mái tóc dài đen tuyền kia, tóc tựa như mây, mềm mại suôn mượt, A Thúy đôi khi rất tò mò công chúa làm sao bảo dưỡng được tóc, cùng là dùng bồ kết gội đầu, nhưng trong cung cũng không có ai có mái tóc đẹp bằng nàng, ngay cả Vương Hậu.
Chải tóc giúp nàng một hồi, A Thúy nhẹ nhàng vấn kiểu tóc đơn giản lên, sau đó lại thoa một ít son phấn. Kiều Nguyệt nhìn người ở trước gương, đã kiều diễm nay còn diễm mỹ tuyệt tục, Kiến Nguyệt nổi lên lòng ghen tỵ với chủ nhân thân thể này.
Mặc lên y phục màu đỏ sẫm được may riêng cho nàng, Kiến Nguyệt không biết nói gì, không thể có trang phục khác ít bắt mắt hơn sao.
A Thúy mở cửa ra, ánh sáng đột ngột chiếu thẳng vào Kiến Nguyệt, nàng không tự chủ mà nheo mặt lại, nhìn ra bên ngoài, một khung cảnh trắng xóa đập vào mắt, là tuyết.
Nhưng kì lạ thay, Kiến Nguyệt không mặc tính là dày, nhìn sang A Thúy mặc cũng tương đối mỏng, không ai cảm thấy lạnh.
Mắt phượng của Kiến Nguyệt cũng dần thích nghi với ánh sáng, nàng đi ra ngoài, không có một ai, đám người ồn ào ở trước cửa đã chạy mất tích đi đâu. Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn xung quanh, kiến trúc rất khác lạ, nhưng không thể che giấu nổi vẻ tráng lệ của nó.
"Công chúa, người cẩn thận, đường có chút trơn." Nghĩ đến hôm qua đột nhiên có tiếng sấm giữa trời quang, công chúa đột nhiên ngã quỵ xuống, bất tỉnh, dọa A Thúy đến hồn bay phách lạc. Nàng vội vàng đưa tay đỡ lấy công chúa.
Kiến Nguyệt ra ngoài để lắng nghe tin tức, nhưng giờ lại không có nổi một bóng ma, nàng thẫm bất mãn, không biết bản thân vừa mọc ra hai cái tai, còn vẫy vẫy vài cái.
Đi hết cả một buổi sáng, cuối cùng cũng đi hết vườn, có vô số cây hoa mọc lên từ trong tuyết, lẽ nào ở đây bốn mùa đều có tuyết? Kiến Nguyệt lục tìm kí ức, phía Bắc Đông Thượng, đặc biệt là vùng Tận Đông đổ tuyết quanh năm, lạnh giá vô cùng, không ai dám sinh sống ở đó.
"A Thúy, thư phòng ở đâu?" Kiến Nguyệt chợp dừng lại, A Thúy đang đi ở đằng sau suýt nữa cắm mặt vào lưng nàng.
Thư phòng? Không phải công chúa thường xuyên lui đến sao. A Thúy chỉ dám giữ thắc mắc trong lòng, mím môi lại, nói, "Để nô tì đưa người đi." Dù sao nàng cảm thấy công chúa sau lần đổ bệnh liền trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Lúc này thông tin cũng mơ màng, lại không tiện hỏi người xung quanh, còn có cách nào là đi tìm sách vở tài liệu nữa.
A Thúy đưa cô đến thư phòng xong, Kiến Nguyệt liền nói, "Cảm ơn, ngươi ra ngoài đợi đi, không thì đi đâu ngồi cho ấm, đừng đợi ta."
Cảm ơn? Công chúa vừa cảm ơn.
A Thúy vội quỳ xuống, lắc đầu, "Nô tì không dám, nô tì tình nguyện ở bên cạnh công chúa, hầu hạ người đến suốt đời."
Lại quỳ xuống, đâu cần phải câu nệ đến thế, Kiến Nguyệt thầm nghĩ.
"Vậy nô tì trước lui ra. Công chúa cũng nên chú ý ngọc thể, không nên quá sức, nô tì ở bên ngoài, nếu công chúa có việc gì, gọi nô tì một tiếng." A Thúy nói xong, đi lùi lui ra, kéo cửa lại.
Kiến Nguyệt nhìn hàng tủ sách ở trước mặt, thư phong lớn hơn nhà nàng mười lần.
Lật dở một hồi, thấy bên ngoài truyền lên tiếng của A Thúy, "Công chúa, nên nghỉ ngơi. Bữa trưa đã đến."
Kiến Nguyệt khẽ xoa mắt, chán nản. Nàng đã tìm hiểu rất lâu, hiểu đại khái, thế giới này vô cùng ảo diệu, có sự xuất hiện của các nhân vật trong truyền thuyết, nào là Long tộc, tộc Phượng Hoàng, Kì Lân tộc, Bạch Hổ tộc... Đây đều là những dòng tộc quyền thế, sống chung với con người, giúp cho mưa thuận bão hòa, vượt qua thiên tai. Nhưng cũng có các tộc xấu xa khác, như là Xà tộc, Lang tộc,... Còn nàng là Cửu Vĩ tộc, tuy trong sách không đề cập, nhưng dựa theo các truyền thuyết, hồ ly chín đuôi chính là vai ác.
Kiến Nguyệt ôm lấy đầu, tại sao.
"Công chúa, Hồ Vương đến tìm người. Hiện đang chờ ở trong phòng." Âm thanh của A Thúy lại vang lên, nhắc nhở nàng.